If only it were true… | Vườn heo

****

Hôm trước, sau khi giới thiệu một loạt về các tác phẩm của Marc Levy và chia sẻ những cảm nhận về sở thích âm nhạc hơi kỳ lạ của mình, tự dưng trong lòng bỗng trào dâng một niềm cảm xúc khó tả.

Càng lúc càng cảm thấy mình quả là rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình tuyệt vời đến thế.

Có lẽ vì vậy mà khi lần đầu tiên đọc “If Only It Were True” (Nếu em không phải một giấc mơ) thấy truyện khá gần gũi và đồng cảm. Nhất là những tính cách và phẩm chất được hình thành ở Arthur. Mình hiểu những gì Arthur nhìn và cảm nhận, giống như nhìn vào gương thấy hình ảnh của mình trong đó.

Có thể ngắm nhìn hàng giờ đồng hồ một lọ hoa, thắc mắc vì sao hoa lại có màu, hoa được hình thành ra sao và nếu vẽ lại thì phải dùng những màu sắc gì.

Có thể ngồi nhìn những dòng người hối hả đi lại với những tâm tưởng và dòng suy nghĩ đứt đoạn.

Không thể nhớ được những sự kiện nhưng lại ghi nhớ chính xác hình ảnh và âm thanh, những ấn tượng in sâu vào tiềm thức mà chỉ cần nhắm mắt lại là có thể hồi tưởng thấy.

Có thể người khác không nhớ nổi ngày gặp nhau họ mặc áo gì, nói điều gì ngu ngốc hay ấn tượng và tâm trạng biểu lộ ra sao. Nhưng mình nhớ hết.

Xem thêm:   Tài liệu luyện thi MIỄN PHÍ Movers Cambridge chuẩn cho bé ôn luyện thi

Thời gian luôn là một khái niệm thật mơ hồ, lúc thì vội vã như sợ không còn có ngày mai, lúc lại vung vãi vào những điều tưởng chừng như vô nghĩa.

Ở thời đại này, sẽ là một kẻ khác người khi giữ thói quen ngồi trên sân thượng ngắm trăng tròn và cảm động vì điều đó.

Quả thực, thế giới của những con người như Arthur là thế giới của những trải nghiệm về mặt cảm xúc và tình yêu dành cho cái đẹp trong cuộc sống. Tình yêu đó được nuôi dưỡng nhờ sự kiên nhẫn tìm hiểu mọi vật xung quanh và học cách yêu chúng.

Người ta sẽ không thực sự yêu bất cứ thứ gì nếu như không hiểu gì về chúng.

Người ta sẽ không bao giờ biết yêu nếu không chịu sẻ chia cảm xúc và giam hãm con tim.

Người ta sợ yêu vì chưa bao giờ trải qua nó và sợ thất bại.

Người ta chỉ yêu đúng nghĩa khi dám vượt qua những khoảng cách và rào cản, kiêu hãnh và định kiến do chính bản thân mình giăng ra…

“Ước mơ nào cũng có cái giá của nó”

******

Những phần mình thấy được:

Chương 7: Quan điểm về tình yêu của Arthur và Lauren. Chương 10: Tình yêu và cách dạy của người mẹ. Chương 11: Bức thư và sự mâu thuẫn nội tâm của người mẹ. Chương 12: Không có gì là không thể: “Không có gì là không thể, duy chỉ có những giới hạn trí tuệ chúng ta là xác định một số thứ như là không thể tưởng tượng được mà thôi. Phải thường xuyên giải quyết nhiều phương trình để chấp nhận một lập luận mới. Đó là một vấn đề của thời gian và của những giới hạn trong bộ óc của chúng ta. Ghép tim, làm cho một chiếc máy bay nặng ba trăm năm mươi tấn bay được, đi trên mặt trăng, những cái đó đòi hỏi rất nhiều công lao, nhưng nhất là phải có trí tưởng tượng. Vì thế khi các nhà thông thái của chúng ta tuyên bố rằng không thể ghép não, bay với tốc độ ánh sáng, nhân bản một con người, bố nghĩ rằng rốt cục họ không biết gì hết về những hạn chế của chính họ, hạn chế trong việc dự kiến rằng tất cả đều có thể và đó chỉ là vấn đề thời gian, thời gian để hiểu làm sao mà có thể được”

Xem thêm:  

*********

Related Posts