XÉM NHAM NHỞ REVIEW

Vì gió ở nơi ấy – Cửu Nguyệt Hi

Hiện đại, Lữ hành, nữ truy, sủng, HE. Sinh viên địa chất x Chủ khách sạn (trước kia nam chính từng là nhà thẩm định đá quý)

“Vì gió ở nơi ấy” là bộ truyện thứ hai nằm trong series “Truy Phong”, được Cửu Nguyệt Hi sáng tác sau thành công vang dội của “Anh biết gió đến từ đâu “. Nữ chính trong truyện Chu Dao là em họ của Trình Ca. Cũng giống như bộ ba Thân Yêu, các nhân vật ở tác phẩm trước sẽ xuất hiện chớp nhoáng ở bộ kế tiếp để thỏa niềm mong nhớ của độc giả. Thế nên nếu như ai đã lỡ nhảy hố của Cửu Nguyệt Hi và khóc hết nước mắt kêu trời vì những cái kết lơ lửng chẳng rõ HE hay OE thì hãy yên tâm rằng bộ truyện tiếp theo cùng hệ liệt kiểu gì cũng sẽ nghe thấy tin vui =))

tumblr_mptniecttp1stgvhoo1_500

“Có một loại đàn ông, nhất kiến chung tình không phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên, bởi vì ở anh ta có một sự quyến rũ làm cô không thể kháng cự nổi. Cho dù gặp lại một vạn lần, cô cũng nhất định sẽ một vạn lần gục ngã. Có người nói, đây là tai kiếp, có người lại nói, đây là phúc phận. Thực ra đó là duyên số.” *

Truyện mở đầu bằng chuyến đi khảo sát của một nhóm sinh viên bảy người, ba nam bốn nữ đều là sinh viên khoa địa chất đại học A, đến Á Đinh tiến hành khảo sát địa chất hai tháng. Họ quyết định nghỉ trọ tại khách sạn do nam chính Lạc Dịch làm ông chủ. Cô gái trẻ tuổi Chu Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị vẻ bề ngoài nam tính của anh hấp dẫn, dẫu hoàn cảnh gặp nhau của hai người trước đó không được hài hòa cho lắm khi anh đột nhiên xuất hiện rồi xách cô lên như xách một con gà tránh chỗ đất đang sạt lở, đã vậy còn hung dữ cảnh cáo: “Cô muốn chết à” . Không giống như cô bạn Đường Đóa đã bị vẻ mặt của anh dọa cho sợ chết khiếp, Chu Dao lại cảm thấy người đàn ông có vẻ thô lỗ này thực thú vị, vậy nên sau khi biết anh là ông chủ khách sạn đang trọ, những ngày sau đó cô liền nhanh chóng triển khai kế hoạch tấn công. Cô từng đi đến rất nhiều nơi, đôi khi cũng sẽ gặp được người khiến cô chú ý, thế nhưng Chu Dao luôn cho rằng mọi thứ trên đời đầu tiên đều phải dựa vào vận may và duyên phận. Ví dụ như Lạc Dịch, mặc dù cơ hội hai người nói chuyện chẳng được bao nhiêu hơn nữa còn là “tôi hỏi mười anh đáp một”, dẫu vậy Chu Dao vẫn cảm thấy anh thật tốt, rất đáng để cô một phen dốc sức nghiêm túc nói chuyện yêu đương. Trước khi gặp Lạc Dịch, Chu Dao đối với tình yêu quan niệm chỉ cần hưởng thụ sự vui vẻ, không ràng buộc cũng không quá đặt nặng trong lòng. Cô sẵn sàng bất chấp để tìm kiếm điều mình thích và tận hưởng nhưng cũng có thể dứt khoát nói lời chia tay khi cảm thấy không còn phù hợp nữa, hợp rồi tan là chuyện rất đỗi đơn giản. Trong cái nhìn của mọi người, Chu Dao hẹn hò rồi chia tay quá dễ dàng, lúc bắt đầu cũng không nghĩ đến kết quả ra sao, tốc độ thay bạn trai nhanh đến chóng mặt. Cô thích yêu đương, đồng thời cũng xem phương diện này giống như chuyện thích đất đá, lướt sóng hay công việc nghiên cứu vậy, đều chỉ quan tâm đến việc mang lại niềm vui cho bản thân, vậy nên những tưởng sành sỏi trong tình cảm thế nhưng Chu Dao lại chưa có được một mối tình lâu bền đúng nghĩa. Lạc Dịch khác với tất cả những người cô đã từng quen, trước sự già dặn trải đời của anh, sự tự tin kiểm soát cục diện trong tình cảm bấy lâu nơi cô vơi dần. Cô đối với mọi loại đá quý đều có thể tỉnh táo phân tích tỉ mỉ thật giả, trước mặt những người khác giới có thể phân biệt rạch ròi thích hay không thích, vậy mà gặp anh rồi lại như rơi vào khoảng sương mù, lúng túng mơ hồ, chẳng thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này.

Chẳng tỏ ra bẽn lẽn ngại ngùng trước người mình mến mộ, cô không hề giấu diếm ý định theo đuổi anh, mỗi ngày đều tìm cớ uống sữa cần có người pha để tiếp xúc thân cận, cũng hăng hái bày ra không ít trò đùa giỡn nhằm thách thức sự nhẫn nại của người đàn ông này. Dần dần, số lần cô tìm Lạc Dịch để nói chuyện lẫn trêu chọc nhiều đến mức nhân viên khách sạn còn cười đùa bảo rằng: “Nếu khách nào cũng như cô ấy thì tốt biết mấy, ngày nào cũng mua đồ ở khách sạn chúng ta. – “Không phải cô ấy muốn mua đồ đâu, tôi thấy cô ấy muốn mua ông chủ chúng ta mới đúng.” =)))) Trái ngược với sự tấn công bền bỉ từ phía Chu Dao, Lạc Dịch chỉ đáp trả bằng thái độ thờ ơ phớt lờ, đôi lúc im lặng tỏ vẻ không chấp nhặt tính khí trẻ con của cô, luôn trưng bộ mặt lạnh lùng xa cách “đừng cố tiếp cận tôi làm gì cho mất thời gian”. Anh gặp ai chào cũng cười, chỉ làm mặt lạnh với mỗi mình cô khiến Chu Dao tức đến điên người. Những tưởng bèo nước gặp nhau, cũng như bao vị khách du lịch nữ trước đó đã từng mến mộ Lạc Dịch đến rồi lại đi, ông chủ Lạc đoán chắc cô gái lắm chiêu này kiểu gì cũng sẽ nhanh chóng mất hết hứng thú đối với anh. Thế nhưng ông trời đúng là biết trêu ngươi, chuyến đi khảo sát của đoàn sinh viên ngày càng lệch hướng so với kế hoạch ban đầu khi họ liên tiếp gặp phải những rắc rối nghiêm trọng, lúc thì gây gổ với nhóm phượt khác cũng trọ chung nhà nghỉ khi lại bất chấp thời tiết không thuận lợi tiến hành khảo sát dẫn đến gặp phải sự cố sạt lở, trải qua ranh giới sống chết trong gang tấc. Cũng từ những sự cố bất ngờ này, mọi người lờ mờ phát hiện ra mối quan hệ giữa Chu Dao và Lạc Dịch không đơn giản chỉ là ông chủ và khách trọ mà còn chút gì đó gian tình một lời khó nói rõ.

Tuy nhiên, vào thời điểm đoàn sinh viên sắp kết thúc chuyến đi để trở về trường học thì Chu Dao đột nhiên lại rơi vào tầm ngắm của một số kẻ lạ mặt. Trùng hợp là những người này hóa ra đã bí mật theo dõi nhất cử nhất động của Lạc Dịch từ rất lâu trước đó, muốn lợi dụng cô để dồn anh vào chân tường. Kẻ thù của Lạc Dịch lần lượt xuất hiện ngày một nhiều vô tình đã làm thay đổi hoàn toàn lộ trình của Chu Dao, đẩy cô vào những cuộc đối đầu đấu trí lẫn chạy trốn không hồi kết. Vừa sợ hãi lại xen lẫn kích thích, mỗi lần thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao là một tầng hoang mang khi ngày càng tiến sâu vào vòng xoáy thù hận ân oán năm xưa. Đời người có quá nhiều chuyện không như ý định, cô chỉ rong chơi một chuyến núi non cuối cùng lại vì một cái liếc mắt của người đàn ông kia mà thất thủ cả đời. Cô vẫn còn quá trẻ, chưa hiểu hết được sự đáng sợ của lòng người, chưa trải qua trắc trở gian khổ trên đường đời. Theo đuổi tình yêu dù tỏ ra mạnh dạn táo bạo thế nhưng sự thực chỉ là cô gái nhỏ đơn thuần ôm nhiều mộng tưởng, vừa chấp nhất tin vào duyên phận vừa dễ dàng bộc lộ những yếu đuối khờ dại của bản thân trước mặt đối phương. Định mệnh an bài để cho cô gặp được một người đặc biệt, dẫu biết rằng ở một chỗ cùng anh có thể gặp rất nhiều phiền phức nhưng là cô cam tâm tình nguyện dấn thân vào.

Xem thêm:   Tin Đẹp

“Em cũng không phải không tin anh, anh sợ cái gì?”

“Tin tưởng cái gì?”

“Anh là người tốt. Không có ý xấu. Con mắt nhìn người của em chuẩn lắm”.

“Ông chủ Lạc, em giúp anh.”

Thứ tình yêu vừa mạo hiểm vừa không nhìn thấy tương lai này, nếu đổi lại là Đường Đóa, Tô Lâm Lâm hay Hạ Vận thì hẳn đã lắc đầu từ bỏ từ lâu rồi, thế nhưng Chu Dao dù sợ hãi khi chưa tỏ tường nguyên nhân đã bị đuổi giết vẫn kiên quyết sát cánh bên cạnh Lạc Dịch vượt qua tất cả khó khăn. Chu Dao dám đương đầu, lí do duy nhất là vì ở nơi “dễ đến khó đi” ấy có một người tên Lạc Dịch, một khi đã xác định thì tình yêu của cô dành cho anh còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi trước hiểm nguy. Một mối tình sâu đậm hay không sâu đậm, không dựa vào số ngày tháng hẹn hò mà nằm ở tấm lòng và tình cảm hai người trao cho nhau. Tình yêu chân thành thuần túy là thế, chẳng suy nghĩ nhiều chuyện được mất thiệt hơn, chỉ biết một lòng một dạ lo lắng và quan tâm đến người mình yêu. Dù tình cảm này bén rễ vỏn vẹn trong hai tháng ngắn ngủi họ quen nhau, mặc cho người ngoài nhìn vào hoài nghi chỉ là tuổi trẻ vui đùa chốc lát, nhanh chán mau tàn, thế nhưng lại chính là ngọn nguồn sức mạnh giúp cô chống đỡ mọi phong ba, chẳng do dự mà nắm lấy tay anh cùng tiến về phía trước. Vượt qua mỗi hiểm nguy lại càng thấu hiểu thêm về đối phương, họ từng bước đến gần nhau hơn, bỏ qua khoảng cách tuổi tác, cùng nhau giãi bày những góc khuất trong quá khứ. Anh gỡ bỏ bức tường phòng bị và mọi toan tính khi ở bên cô, còn cô vừa là bạn đồng hành san sẻ, giúp đỡ anh hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời là điểm tựa ủng hộ anh về mặt tinh thần. Tình cảm dẫu có đôi lúc cảm thấy rối rắm bất an và xuất hiện những hiểu lầm, trên hết họ vẫn luôn dành cho nhau niềm tin trọn vẹn, nghiêm túc tháo gỡ vướng mắc, kiên định xây đắp tình yêu trên con đường đầy máu và nước mắt. Cô đối với anh, là niềm vui không hẹn mà gặp, cũng là một rắc rối. Anh đối với cô, là mỏ quặng chôn sâu dưới lòng đất đang chờ khai phá, cũng là một mối hiểm nguy. Nhưng càng nguy hiểm, lại càng muốn sát gần.

“Yêu đương cũng giống tìm mỏ vậy, có khi chúng ta thấy đường vân nham thạch đặc biệt ở bề mặt trái đất, biết bên dưới nhất định có tài nguyên. Thế là bố trí đội ngũ, nghĩ hết cách đào sâu xuống lòng đất. Nhưng nhiều khi bên dưới chẳng có gì cả, chúng ta đã nhầm. Hoặc là nó nhanh chóng cạn kiệt, chênh lệch quá nhiều với dự đoán của chúng ta. Sau đó thì sao? Mấy cậu không đi tìm nữa hả? Nhưng mình thì vẫn muốn tiếp tục đấy. Nếu thích thì mình sẽ đi tìm, bất chấp mọi khó khăn gian khổ, và cũng bất chấp thất bại trước mắt. Vật này mình thích, mình hưởng thụ, thế là được.”

Cô bé này kiêu thì có kiêu, nhưng lại có sự hiểu biết sâu rộng.

Chu Dao sinh ra trong một gia đình từ lâu đã vang danh trong giới nghiên cứu địa chất, cha là giáo sư đại học đảm nhiệm chức viện trưởng danh dự của khoa còn mẹ là giám đốc công ty đá quý Âu Á nổi tiếng, bản thân cô là sinh viên ưu tú đến từ học viện Caltech với những bài luận thực tiễn xuất sắc khi tuổi đời còn rất trẻ. Hoàn cảnh trưởng thành dư dả hậu đãi, cộng thêm điều kiện bề ngoài xinh đẹp giúp cho Chu Dao thuận buồm xuôi gió, cái gì cũng có, chẳng sợ gì cả, một mình cô dám xông pha dám chống lại sức ép dư luận. Người khác không có điều kiện như cô nên không thể không cẩn thận dè dặt, làm gì cũng nhìn trước ngó sau. Cô lạc quan tràn đầy tự tin, độc lập và có chính kiến cá nhân, sở hữu tư chất vượt trội cộng thêm tinh thần say mê cống hiến hết mình trong công việc, đối với bạn bè không phân biệt xuất phát điểm cao hay thấp mà coi trọng ở sự thẳng thắn chân thành. Trong tình cảm, cô phóng khoáng mạnh dạn, có thể yêu thích chỉ từ một ánh nhìn nhưng không phải kiểu con gái nông cạn dựa vẻ bề ngoài mà xem nhẹ nhân phẩm tính cách, cho dù là người chủ động theo đuổi cũng không bồ bã hay vô duyên đeo bám. Tuổi trẻ yêu một người không có đúng hay sai, chẳng bận tâm đến những lời đồn đại bủa vây, quá khứ oan trái của Lạc Dịch cô để anh tự mình làm sáng tỏ. Khi đã bên cạnh nhau, thi thoảng cô trẻ con làm nũng, lúc đắc ý có thể nói năng hùng hồn làm anh nghẹn họng, nhưng tuyệt đối không vô cớ gây sự hay đòi hỏi những điều quá đáng. Hơn nữa cô luôn phân biệt đúng sai rõ ràng, phát sinh khúc mắc cũng sẽ không ỷ vào sự nhún nhường, nhẫn nại của anh để lấn tới, yêu cầu anh phải lựa chọn theo ý mình. Thời điểm gặp phải hiểm cảnh, vượt lên nỗi sợ hãi là sự dũng cảm và túc trí đa mưu, nhờ vậy mà rất nhiều lần cô an toàn qua mắt được kẻ thù trong gang tất. Thậm chí ngay cả khi rơi vào tay chúng, cô còn gắng gượng vượt qua những đau đớn để đánh lạc hướng, giúp mọi người tìm ra manh mối dụ kẻ đứng đầu sa lưới, không những giữ kín được bí mật nghiên cứu quốc gia mà đồng thời còn lấy lại công bằng cho Lạc Dịch và em trai anh. Sự yếu đuối nơi cô, có lẽ chỉ khi đối diện với Lạc Dịch mới bộc lộ rõ ràng nhất. Một Chu Dao giỏi giang khí phách trong mắt bạn bè vẫn chỉ là cô gái nhỏ không ngại phiền phức luôn đi theo sau gọi một tiếng “Ông chủ Lạc”, trước đó còn trừng mắt đánh nhau với người lạ nhưng nghe anh quát một câu đã mang gương mặt tủi thân muốn khóc. Cô có thể trấn tĩnh ngồi đàm đạo chuyên môn với kẻ bắt cóc thế nhưng giây phút nghe đến tên anh, biết anh đang cách cô một cánh cửa thì nỗi sợ hãi và ấm ức cũng dần dần dâng trào, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Cô dù bị kẻ thù tra tấn, máu cùng tóc lẫn lộn chật vật ngã trên mặt đất, vẫn gắng mở to mắt cố chấp nhìn về anh đang đứng cách đó không xa. Người đó dù luôn chọc tức cô nhưng cũng bao che cho cô mỗi lúc làm loạn. Người đó lúc yếu ớt nhất nằm trong lòng cô chống chọi với tử thần, thế nhưng một khi tỉnh dậy không nhìn thấy cô sẽ ngay lập tức đi tìm. Bình thường phớt lờ cô. Cô vừa có chuyện, dù thế nào đi nữa anh cũng có mặt. Chu Dao có một niềm tin mãnh liệt, Lạc Dịch sẽ không bao giờ để cho cô một mình đơn độc. “Đừng sợ”…“Em không sợ” / “Em đi ra ngoài trước, anh không thể đi cùng em. Nghe lời, Chu Dao… không cần lo lắng cho anh, phải bảo vệ chính mình, nhất định không để bị bắt, có thể làm được không?” “…Em có thể” / . “Tin tưởng anh không?”…“Tin tưởng.” Anh rút tấm vải đen bịt mắt cô lại, hôn cô thật sâu, nói “Đừng sợ, chờ anh”.

Xem thêm:   Định Vị Bản Thân Là Gì? Làm Sao Để Định Vị Bản Thân Chính Xác

Ở bên anh là tìm đến rắc rối, cũng là tìm chốn an toàn.

tumblr_mg65m7qtjq1rdk70ko1_500

“Ông chủ Lạc..”

“Sao?”

“Bị người mình tín nhiệm phản bội, khổ sở sao?”

Có mệt không? Dường như anh mệt rồi.

Có đau không? Dường như anh rất đau.

Tại sao chưa bỏ cuộc? Không được!

Người đàn ông từng trải, không sợ lời thiên hạ chỉ sợ bản thân nản lòng.

Lạc Dịch anh quá khứ đã từng có tất cả địa vị, tiền tài, xe sang, phụ nữ…song cũng chớp mắt mất đi hết thảy, chìm nổi chỉ trong khoảnh khắc. Những năm tháng rực rỡ tựa như nụ cười châm biếm lúc vở kịch hạ màn, anh chứng kiến thói đời ra sút lòng người đổi thay, hết thảy ấm lạnh nhân tình thế gian đều tự mình nếm trải, vì thế hiểu được đạo lý nhân sinh, biết được thế sự xoay vần. Những người đã từng tin tưởng quay lưng lại với anh, những lời ca tụng coi trọng trước kia bị dòng lũ chỉ trích buộc tội cuốn văng ra xa rồi nhấn chìm, không ai tin vào lời giải thích, họ sốt sắng quy trách nhiệm và cứ thế đẩy anh em anh xuống vực sâu. Rõ ràng biết rằng đã thua, nhưng anh vẫn cố gắng tạo ra cho mình một cơ hội thắng cuộc chính đáng, vì tự tôn của bản thân và người em trai yêu quý ra đi khi tâm nguyện vẫn còn dang dở. Cho nên hứng chịu nghi kị, bị hãm hại thân bại danh liệt nhưng không vì một bi kịch định mệnh mà lựa chọn đau thương, không cam lòng trước những phán xét của người đời nhưng chẳng bi lụy gục ngã hay chồng chất uất hận tìm cách trả thù. Nghĩ về cuộc đời của Lạc Dịch, chợt nhớ đến một câu Bạch Lạc Mai từng viết: “Phồn hoa ba ngàn, nhưng cuối cùng đậu lại trần ai, giống như màn đêm trút bỏ lớp trang sức của ban ngày, trầm tĩnh mà yên ắng. Thời gian trôi qua như một cái búng tay, năm nào còn quan tâm được mất, tính toán bại thành, giờ đều đã thành khói mây qua mắt”. Trải qua những thăng trầm sương gió tuổi trẻ, anh chọn cho mình một chốn xa xôi ít người tìm đến, có những lúc tuyệt vọng tưởng chừng muốn buông xuôi, thế nhưng xốc lại tinh thần anh vẫn tiếp tục kiên trì đi tìm chân tướng. Ở Lạc Dịch hiện lên sự chín chắn, điềm tĩnh, thái độ tuy xa cách nhưng lễ độ đúng mực khiến cho người đối diện luôn cảm thấy tin cậy. Những rắc rối khiến đám người trẻ như Chu Dao phải đau đầu nghĩ cách thì chỉ cần vài câu nói đã được anh giải quyết êm gọn. Bởi vì nỗi truân chuyên mài dũa quá lâu, anh đã quen với những lúc cô đơn chẳng ai bầu bạn, anh thâm trầm chưa từng bộc lộ nhiều cảm xúc, không để thời gian làm thay đổi tâm tính hay mài mòn kiên nhẫn, cũng không vì bất kì ai mà thay đổi kế hoạch ban đầu. Bước qua quá khứ chìm đắm vào tình ái và những cuộc vui thỏa thuê khi trong tay còn giàu có tiền bạc lẫn danh tiếng, Lạc Dịch sâu sắc thấu hiểu luật nhân quả, anh thích đơn giản hơn sắc sảo kiêu kì, cần yên bình thay vì lao vào đua tranh, khát khao trong sạch công bằng nhưng không phải vì tham vọng lần nữa trở lại đỉnh cao sự nghiệp mà là sự thanh thản ở lương tâm. Lạc Dịch trước kia không thể xem là một người đàn ông tốt, anh đẹp trai lại có sức hấp dẫn tất nhiên không thoát khỏi cuộc sống hỗn loạn, hơn nữa còn để lợi ích chi phối nhiều chuyện. Hiện tại anh thu liễm sự thâm hiểm và liều lĩnh của mình, yên lặng đi một lối riêng, cắt đứt dây dưa với những thứ không còn quan trọng. Người ngoài nhìn vào chỉ biết rằng anh rất nghĩa khí nhưng cuối cùng chỉ dám đứng nhìn từ xa, anh giang tay giúp đỡ mọi người nhưng lại không cho họ cơ hội để làm quen thấu hiểu, Lạc Dịch cứ như vậy sống trong thế giới tinh thần u ám.

Vậy nên đến khi có một cô gái bừng sáng như “đóa hoa mọc trên vách núi” xông thẳng vào cuộc đời, sự trẻ trung nơi cô mang đến cảm giác sống động đầy cảm xúc và sắc màu, tình yêu mãnh liệt hóa thành những ngọn sóng dạt dào không dứt, chảy mãi không tan trong lòng anh. Ban đầu bởi vì cách biệt tuổi tác giữa hai người cho nên Lạc Dịch luôn đối xử với Chu Dao rất khách sáo. Anh dễ dàng nhìn thấu tâm ý nơi cô nhưng chỉ xem đó là cảm xúc nhất thời muốn chinh phục điều mới lạ của người trẻ tuổi, khi cô muốn tiến đến gần anh liền dùng thái độ lạnh nhạt kéo khoảng cách ấy xa thêm, giây phút rung động cũng dằn lại để nhắc nhở chính mình, cố tình quên đi mà không có hành động nào quá phận. Thế nhưng càng né tránh, càng cố gắng dối lòng, khi đã không còn giữ được tâm cứng rắn thì chỉ cần một xúc động vượt khỏi kiểm soát sẽ trở thành ngọn lửa bùng cháy không cách nào dập tắt. Dù rằng anh đã qua giai đoạn trẻ trung để yêu đương cuồng nhiệt, cũng không dư dả thì giờ để thử tìm hiểu và bắt đầu với ai đó, thế nhưng Chu Dao chính là bất ngờ mà số phận sắp đặt cho anh, muốn tránh cũng không thoát được. Cô xinh đẹp rạng rỡ tựa ánh mặt trời, giỏi giang nhưng chẳng hề kiêu ngạo, tấm lòng đầy thiện lương và trượng nghĩa, nụ cười lạc quan như có phép màu xoa dịu đi những mệt mỏi bất an, mang ánh sáng rọi chiếu vào thế giới anh u ám. Cô gái như thế, nhìn rồi sẽ khó tránh làm người ta vui lây, nhớ đến lại cảm thấy yên lòng. Nụ cười của cô khiến anh nghĩ đến tình yêu, cầm lòng không đặng.

“Lạc Dịch, cậu tin vào phật không ?”

“Không tin.”

Anh cả đời này, sớm đã xem nhẹ tất cả.

Người anh yêu đều mất đi, người anh tin đều phản bội. Anh chưa bao giờ hận thù, chưa bao giờ oán giận, cũng không trách vận mệnh trêu cợt, không hận người đời phụ bạc. Buồn vui, là phúc hay họa, đều do số mệnh.

“Phật Tổ, nếu tôi tin ngài, ngài có thể phù hộ cho cô gái kia ở dưới chân tôi không, từ nay về sau vui vẻ bình an, như ánh mặt trời chiếu soi vạn dặm.”

Cách tấm ván gỗ mỏng, dưới bàn chân anh có cô gái nhỏ mà dù phải đánh đổi cả tính mạng anh cũng phải bảo vệ. Cô gái ấy, trong đêm đen dường như đã dùng sức lực cả đời mang trên lưng một người đàn ông cao lớn máu chảy ướt đẫm kiếm tìm lối thoát. Cô sợ hãi biết bao, nước mắt chảy tràn ôm chặt anh lăn vào bụi rậm, cắn chặt răng nín thở khi kẻ thù cách họ chỉ vài bước chân. Bàn tay yếu ớt một giây cũng không buông, giữa tiếng nức nở là lời cô thì thầm tuyệt vọng khiến anh trong cơn mê tỉnh cũng thấy cuồn cuộn những đau xót “Ai sẽ tới cứu chúng ta đây? Ai đó tới cứu anh ấy với…” Một cô gái đang tuổi đôi mươi như cô, tuyệt đẹp biết bao, bên cạnh có cha mẹ yêu thương che chở, bạn bè thân thiết san sẻ những lúc chán nản buồn vui, không giống như anh một thân một mình, chặng đường trước mắt định sẵn là gian khổ cùng hiểm nguy. Thích cô nhiều lắm, như cô thích anh vậy. Yêu cô sâu sắc, giống như cô đã thổ lộ cùng anh ngày đó, không chút toan tính dối gian. Anh một mình lưu lạc giữa dòng đời chảy trôi, nếm hết đắng cay, cuối cùng cũng nhận được vị ngọt ngào an ủi. Người đàn ông đóng cửa trái tim đã lâu đứng trước cô gái nhỏ, từng bước từng bước bị khuất phục.

Xem thêm:   Người Giàu Có Nhất Thành Babylon

Trên chuyến hành trình không biết ngày dừng lại này…Bất ngờ gặp gỡ, tự nguyện yêu thương gắn bó. Cuộc đời dài rộng gặp được một người cùng sẻ chia những buồn vui, vượt qua bao sóng gió, bỏ qua đôi mắt của kẻ dưng bên ngoài thế gian đầy rẫy những điều lừa lọc. Nụ cười cùng nước mắt kia. Ấy là điều chân thật.

Ông chủ Lạc anh nói xem, người ta đột nhiên muốn kết hôn vào khi nào nhỉ?”

“Khi họ cảm thấy có thể chung sống với một người đến hết đời.”

22135460_1136416676490327_7100517221201589967_o

“Vì gió ở nơi ấy” có đề tài và nội dung được tác giả khéo léo đề cập đến một vấn đề mang tầm vĩ mô xã hội chính là “bảo vệ tài nguyên đất mẹ”. Khác với sự đồ sộ ngồn ngộn những chất liệu cuộc sống mới lạ, mở ra một thế giới hoang dã, thảo nguyên bao la hùng vĩ với nạn săn bắn động vật hoành hành trong Anh biết gió đến từ đâu thì ở tác phẩm này, Cửu Nguyệt Hi không đi sâu khai thác sự phong phú của những nguồn tài nguyên khoáng sản mà đất nước Trung Quốc đang sở hữu, thay vào đó cô tập trung đặc tả sự đấu tranh trong tâm lí của nhân vật trên chặng đường đi tìm và bảo vệ chân lí lẽ phải, từ đó thức tỉnh suy ngẫm của người đọc. Vẫn là câu chuyện bắt đầu và phát triển theo hướng nhân vật chính có mối liên quan trong quá khứ, quá trình gặp gỡ, tìm hiểu và nảy sinh tình cảm dần phát hiện ra những khúc mắc trước kia đồng thời phải đối mặt với những sự việc phức tạp phát sinh ở hiện tại. Trải qua những giờ khắc hiểm nguy, cùng đồng cam cộng khổ bên bờ vực sinh tử, tình yêu giữa hai người nảy sinh, vượt bao thử thách gian nan vẫn vững tâm nắm tay nhau tiến đến đích hạnh phúc viên mãn. Nam nữ chính được xây dựng với hình tượng khá hoàn hảo về vẻ bề ngoài lẫn tài năng cùng tính cách nổi bật. Hoàn cảnh mở đầu của truyện đầy kịch tính hấp dẫn nhưng cũng không kém phần hài hước, nhanh chóng cuốn độc giả tò mò về diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Đặc biệt ở những chương về sau, phân đoạn hội thoại giữa các nhân vật tác giả đã lồng ghép nhiều quan điểm sống mới lạ, đem đến một góc nhìn khác trước những khía cạnh quen thuộc trong cuộc sống. Điển hình là sự bình đẳng, chủ động và tự do quyết định trong tình yêu của phái nữ trong suy nghĩ trái ngược giữa Chu Dao và những cô bạn cùng phòng…, thêm nữa ngôn ngữ được sử dụng rất đời thực. Từ chương 20 trở đi mạch truyện nhanh dần, sự xuất hiện của tuyến nhân vật phụ phản diện cùng những cuộc truy đuổi liên tiếp hé mở xung đột trong quá khứ khiến cho tính cách nhân vật chính được bộc lộ rõ, đồng thời những thay đổi trong tình cảm và hành động của cả hai cũng được miêu tả kĩ hơn. Nam nữ chính trong truyện có thể xem là người cùng nghề, đặc biệt là nữ chính ngay từ đầu được giới thiệu với thành tích học tập “khủng” và gia thế hiển hách nên không nằm ngoài mục đích tô điểm cho tài năng của cô, tác giả sử dụng một số từ ngữ chuyên môn liên quan đến đá quý, kim cương. Nhìn chung, các chi tiết được móc nối tương đối logic, ít sự dư thừa.

Chu Dao đại diện cho thế hệ những thanh niên trẻ tuổi xuất sắc có đam mê hoài bão trong khoa học, luôn dốc sức cho ra đời nhiều nghiên cứu có giá trị không chỉ trong nước mà còn vươn tầm thế giới. Lạc Dịch là hình ảnh của một cá nhân tài hoa gặp biến cố trong sự nghiệp, cuộc đời anh trải qua nhiều sóng gió và oan trái nhưng vẫn giữ vững được sự chính trực và lương thiện. Nhân vật La Dự dù rằng không xuất hiện nhiều trong truyện nhưng lại thể hiện rõ nhất tấm lòng yêu quê hương tha thiết, dẫu cho không thể giao tiếp như người bình thường nhưng mỗi một lời nói của anh về niềm đam mê dành cho lĩnh vực địa vật lí lại chất chứa đầy sự chắc chắn, khẳng định thành công vang dội của nước nhà trong tương lai không xa. Anh đem sinh mệnh cùng lí tưởng của mình bám chặt đất mẹ, từng bước hoàn thành một công trình nghiên cứu mang tầm vóc lớn lao. Sự ra đi của La Dự không làm lụi tàn nghiên cứu ấy, nó được những người trong nghề trân trọng, bảo vệ và tiếp tục thay anh thực hiện. Tuổi trẻ là độ tuổi đẹp nhất của đời người, có sức khoẻ, có khát vọng hoài bão, có lý tưởng, dám nghĩ dám làm, không ngại khó khăn hay lùi bước trước gian khổ. Họ có chí hướng, muốn đem tài sức cống hiến vì sự nghiệp phát triển và giàu mạnh của đất nước. Truyện không chỉ tái hiện lại chặng đường gian khó vì sự nghiệp chung, sẵn sàng hi sinh vì nghĩa lớn, mà còn thôi thúc trái tim nóng bỏng, khơi dậy lòng tự hào dân tộc, ý thức bảo vệ vẻ đẹp sông núi, giữ gìn tài nguyên của thế hệ trẻ. Lạc Dịch, Chu Dao, La Dự, hay Đường Đoá, Tô Lâm Lâm… họ là những người trẻ mang trái tim tràn đầy nhiệt huyết, đang ra sức tìm kiếm và xây dựng những thứ tưởng chừng như viễn tưởng với niềm tin rồi có một ngày sẽ trở thành hiện thực.

“Anh… Em thích đá… cũng thích đất… Em muốn đi hết… núi sông của đất nước mình.”

“Anh… Em sẵn lòng… sống cả đời trong phòng thí nghiệm… không cô đơn đâu… Sao lại… cô đơn được chứ? Em hay ở một mình trong phòng thí nghiệm… ngắm những bức ảnh vệ tinh treo đầy tường… Mỗi khi em nhìn… những đường cong màu đỏ màu nâu kia… liền nghĩ… mảnh đất này đẹp như vậy… sẽ không cô đơn.”

*: Trích dẫn từ tiểu thuyết Vượt qua lôi trì – Diệp Lạc Vô Tâm

Related Posts