Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

“Năm năm tháng tháng hoa còn đó

Tháng tháng năm năm khách đổi dời”

“Không phải tất cả mọi ký ức đều ngọt ngào đẹp đẽ, và không phải ai cũng được ghi nhớ. Dòng sông thời gian chảy xiết, đa phần những con người và sự việc đã qua đều bị đẩy trôi một cách vô tình, nhưng, tất cả những gì liên quan đến tuổi thanh xuân, đều sẽ chìm sâu xuống dưới đáy sông, trở thành một mảnh kí ức không thể mai một.

Điều khiến chúng ta lưu luyến không nỡ rời kia, có lẽ không phải là những người và sự việc đó, mà là ước mơ và tình cảm mãnh liệt đã qua của chúng ta.”

Không biết từ bao giờ, những cuốn tiểu thuyết thanh xuân tình yêu lại khiến tôi có ấn tượng và hứng thú một cách lạ kì. Chắc có lẽ bởi vì tôi đang ở tuổi niên thiếu, thế giới quan còn nhỏ bé. Tâm tư lại khao khát nhìn ngắm thế giới ngoài kia, chỉ có thể tự soi mình vào những trang giấy đi cùng tháng năm, tìm lại chính mình. Tôi đã từng đọc rất nhiều sách, dù những tình tiết trong đó đã quên không ít, nhưng tôi tin, chúng đã trở thành một phần trong con người tôi, từ từ định hình nên tính cách này. Và cuốn sách khiến bản thân tôi day dứt mãi chính là bộ tiểu thuyết của Đồng Hoa, tác phẩm “thời niên thiếu không thể quay lại ấy”. Tác giả Đồng Hoa có lẽ không còn xa lạ với các bạn trẻ, cô là một trong “tứ đại thiên hậu” của dòng tiểu thuyết ngôn tình, được phong là nhiên tình thiên hậu. Tác phẩm này đã được xuất bản cách đây vài năm, nhưng lại chưa bao giờ lỗi thời. Bởi tuổi thanh xuân, qua đi nhưng lại không bao giờ rơi vào quên lãng.

Hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình, thời gian đã trôi liền một đi không trở lại. Tuổi xuân của chúng ta tưởng dài mãi mãi, chớp mắt liền đã tan biến, như cánh hoa ngoài cửa, nay nở mai tàn, nhưng đã nở ra màu hoa đẹp nhất, dùng hết sức sống của mình để phô ra nét dịu dàng nhất. Chúng ta cũng vậy, dẫu tuổi hoa rồi cũng qua, nhưng nhiệt huyết cùng tình yêu tuổi trẻ, liền như kho báu chôn chặt vào trong tim, vĩnh viễn lưu đọng.

Xem thêm:   TOP 7 cuốn sách về lịch sử Việt Nam hay nhất nên đọc

Tôi đọc câu chuyện này vào mùa hè năm lớp 10, cuốn sách là món quà được thầy tặng khi tôi giành huy chương vàng Olympic 30/4. Bản thân nghĩ đây chỉ đơn thuần là một cuốn tiểu thuyết, không ngờ câu chuyện trong đó lại chân thực đến ám ảnh, đau tận tâm can, rõ ràng như thật. Đó là hồi ức của nhân vật chính La Kì Kì, từ lúc tiểu học đến hết kì thi đại học. Cô ấy lúc nhỏ là một cô bé lầm lì, ít nói, hơn nữa còn bị chính cô giáo của mình làm tổn thương- Cô Triệu. Khoảng thời gian tiểu học đen tối ấy như trở thành bóng đen trong kí ức của cô. Sau này, gặp được cô Cao, Trương Tuấn, cô đã tìm lại chính mình. Trở thành một học sinh chăm chỉ, còn phấn đấu giành giải nhì cuộc thi Toán thành phố, không phụ sự kì vọng của cô.

Cũng trong khoảng thời gian ấy, cô gặp được Tiểu Ba, người đã thay đổi thời niên thiếu của mình, cũng là người khiến cô đau nhất. Bao nhiêu tình tiết, khung cảnh lần lượt xuất hiện, nhưng thứ duy nhất khiến tôi nhớ về cuốn sách này là cảm giác nể phục và tiếc nuối. Nể phục một La Kì Kì dám yêu, dám hận, dám dùng tuổi thanh xuân giữ người con trai của mình. Nể phục một La Kì Kì độc lập, tự tin đánh lại Mã Lực, Tống Bằng, tôi rất thích câu nói này ” Người có lý có thể đi hết thiên hạ”.

Xem thêm:   Văn chính luận của Nguyễn Trãi đã từng thể hiện sức tác động mạnh mẽ

Quả thật không sai! Nể Phục một La Kì Kì dù bị Tiểu Ba rời xa, nhưng vẫn tình nguyện đứng dậy, kiên trì học tập, trở thành trạng nguyên của trường Nhất Trung, không phụ lòng tin tưởng của học bá Trần Kình. Cảm giác nể phục này, khiến tôi đọc lại bao nhiêu lần cũng không tự chủ được mà rơi nước mắt, có lẽ vì thương cho cô gái bé nhỏ phải tự chiến đấu trong thế giới này, hoặc nhìn những sự vất vả, những tâm tư của cô mà thấy hình ảnh mình khi ấy. Còn có cảm giác khiến tôi tiếc nuối, tiếc nuối vì tâm tình của những cô cậu này, vì còn trẻ, còn kiêu ngạo, liền tự cho mình là đúng, một chút cũng không chịu nhún nhường.

Tiếc nuối vì chuyện tình đẹp của Kì Kì và Trương Tuấn cuối cùng cũng không có kết quả, vì những lần cãi vã, hiểu lầm của tuổi trẻ..Thật như Đồng Hoa nói: “tình yêu tuổi thanh xuân, tại sao lại đơn thuần mà ngu ngốc, chân thành mà sâu sắc như thế? Tại sao khi chúng ta còn chưa hiểu về tình yêu, lại yêu như không có gì phải giữ lại, còn khi chúng ta đã hiểu như thế nào rồi, sẽ không còn dễ dàng cho đi nữa”.

Tình yêu của họ không phải không đủ lớn, mà là chưa đủ trưởng thành. Kì Kì vì hiểu lầm Trương Tuấn thích Quan Hà, nên hết lần này đến lần khác từ chối tình cảm của bản thân. Còn Trương Tuấn, vì tự ti khi đứng trước Kì Kì, nên nhiều năm sau mới phát hiện, cô ấy cũng từng sống chết yêu mình như vậy. Tôi nhớ có lần ở Thanh Đảo, cậu ấy muốn hôn Kì Kì, nhưng đã bị cô ấy tát cho một cái. Lúc đó tôi nghĩ, sao họ không chịu giải thích? Không chịu lắng nghe nhau? Sau này tôi mới hiểu, lứa tuổi đó… không phải là lứa tuổi dễ nhún nhường. Kì Kì từng tâm sự rằng:” Cảm ơn anh, đã thành tâm tương ngộ cùng em; cảm ơn anh, đã dành cho em lời hẹn thề tuyệt đẹp đó.

Xem thêm:   Sông sâu tĩnh lặng lúa chín cúi đầu, nước sâu tĩnh nặng người khôn kiệm lời

Thời gian trôi qua, năm tháng già đi, sự tương ngộ thành tâm sẽ phân ly, lời hẹn thề đẹp đẽ cũng sẽ thay đổi, trên thế giới này có quá nhiều sự khiếm khuyết và nuối tiếc, nhưng em nhớ, mãi mãi nhớ rằng anh đã từng rất yêu em.” Giây phút đọc câu đó, tôi đã hiểu câu “thanh xuân là để bỏ lỡ” rồi.

Tiếc nuối bởi Kì Kì để vụt mất Hứa Tiểu Ba, hai người không cùng thế giới, cô chỉ có thể chọn một. Nội tâm họ phong phú như vậy, nhiều đau thương như vậy, phải chăng cũng là tâm tư của tuổi niên thiếu? Tôi không biết, nhưng có lẽ tôi hiểu, tôi thấy khuôn mặt khó hiểu của Trương Tuấn, thấy sự nỗ lực của Kì Kì, cả nỗi đau của Tiểu Ba. Họ đều không sai, sai là thời gian, là thời niên thiếu, là tình cảm bồng bột nhất thời. Sau này chúng ta có tất cả, chỉ là không có chúng ta…..

“Thời niên thiếu, vì chưa từng bị tổn thương, nên không biết thế nào là nhân từ. Vì chưa từng sợ hãi, nên không biết thế nào là thoái nhượng.” Viết đến đây, hi vọng mọi người ai còn đang ở tiểu niên thiếu, sẽ dịu dàng chân thành với người bên cạnh mình. Hi vọng thanh xuân của chúng ta, sẽ ít điều nuối tiếc hơn.

Cảm ơn vì đã đọc.❤️

Related Posts