Ổ mèo

Trời đang đầu xuân.

Lục Trình Vũ vừa mới trực một đêm trong khu nội trú. Tối hôm qua coi như yên ổn, chỉ có một người bệnh nặng bỗng dưng có hiện tượng ngừng thở, tim ngừng đập trong lúc ngủ, anh lập tức áp dụng biện pháp cấp cứu làm nhịp tim hồi phục, sau tình trạng bệnh cũng đã ổn định, coi như là đã qua cơn nguy hiểm. Đợi tới khi Lục Trình Vũ bàn giao ca trực xong xuôi, lại đúng là giờ tan ca, chuyện như thế này vô cùng hiếm thấy, cho nên anh cảm thấy mọi việc ngày hôm nay quá là thuận lợi, lại băn khoăn liệu có thể xảy ra chuyện gì đó chăng.

Sắc trời ngoài cửa sổ hơi u ám, tiếng mưa soàn soạt. Cuối dãy hành lang phòng bệnh, cánh cửa sổ mở rộng, không khí mát lạnh phả thẳng vào mặt.

Có một người đứng cạnh cửa sổ.

Lục Trình Vũ giơ tay lau mặt, đi qua hỏi: “Sớm vậy?”

Chiếc áo đen mỏng khoác trên mình Đồ Nhiễm trông có vẻ hơi quá khổ, dường như cô muốn co cả người vào trong áo, một tay cô giữ cổ áo, tay kia thì gập chiếc ô màu tím than lại, đầu ô nước còn nhỏ tí tách.

Sắc mặt cô rất xấu, dù đã trang điểm khá kỹ. Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, nói: “À, có chút việc muốn nói với anh.”

Anh cúi đầu, nhìn cô rất chăm chú, cô lại kề cà không mở miệng.

Bỗng tiếng bước chân vội vã vang lên dồn dập phía sau lưng, đây thật sự không phải một nơi phù hợp để nói chuyện, Lục Trình Vũ quay đầu nhìn, trong phòng chăm sóc đặc biệt lại có người đang cấp cứu, anh quyết định nếu giây tiếp theo cô gái này không mở miệng, anh sẽ quay lại xem thế nào, nhân tiện thoát khỏi cái dự cảm chẳng lành lờ mờ không sao nói rõ được này.

Rõ ràng, tiếng nức nở không kìm nén nổi của người nhà bệnh nhân cách đó không xa đã khiến Đồ Nhiễm hoảng sợ, cô ổn định lại tinh thần rồi mới nói: “Tin không được tốt lắm, anh nên chuẩn bị tinh thần một chút.”

“Nói đi.” Nét mặt Lục Trình Vũ vẫn bình tĩnh, chuyện cần đến vẫn phải đến.

Đồ Nhiễm lấy tờ xét nghiệm trong túi ra đưa cho anh: “Em có thai rồi.”

*********

Hôm đó, Lục Trình Vũ vừa tới đã chú ý tới cô gái ngồi bên cạnh Chu Tiểu Toàn, chẳng phải vì cô xinh đẹp, thướt tha hay ăn mặc hợp mốt gì, chỉ là nhiều năm trước anh đã từng biết cô, thậm chí anh còn nhớ cái dáng vẻ khóc thút thít của cô, khi đó, dường như cô hay khóc lóc một cách kỳ lạ, khiến anh vừa bực mình vừa khó xử.

Anh để ý tới ngón tay cô sơn màu sáng chóe, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc. Anh ngẫm nghĩ xem có nên tới chào hỏi không, rồi liên thiên mấy chuyện vô vị chẳng mấy quan trọng trong mấy năm không gặp nhau, cái mà người ta gọi là ôn chuyện ấy. Ai ngờ Đồ Nhiễm nhanh chân hơn anh một bước, cách làn khói xanh nhàn nhạt lãng đãng, cô nhếch miệng với anh, cười xã giao một cách sành sỏi, coi như đã chào hỏi, vì thế anh cũng khẽ gật đầu.

Xem thêm:   Tuổi triệt sản và chăm sóc sau triệt sản cho mèo

Khởi nguồn của mọi chuyện sau này là từ một câu nói đùa. Trong đám bạn luôn có kẻ lắm chuyện thích khoe khoang, vì họ của Đồ Nhiễm hiếm thấy, mọi người bắt đầu tán dóc, Chu Tiểu Toàn bèn nói: “Về nguồn gốc của họ Đồ, có hai quan điểm phổ biến. Một nói rằng thời cổ đại có con sông tên là Đồ Thủy, tổ tiên gia tộc Đồ thị sống dọc ven sông cho nên lấy thủy làm họ (1). Còn một giả thuyết khác là liên quan tới Đồ Sơn thị, là tên gọi một nước chư hầu dưới thời thượng cổ, trong “Sử Ký” có viết, Vũ từng lấy một người phụ nữ thuộc Đồ Sơn thị về làm vợ (2) …” Những người khác hiểu ý, nghe xong liền cười ha hả, Lục Trình Vũ cảm thấy đám người này thật vô vị, ngoài công việc ra thì chả còn gì làm, đấy đầu toàn trò nam hoan nữ ái, người nào cũng có thể bị lôi vào. Sau màn vui đùa, mọi người cố ý tác hợp, từ đó nếu có hội họp mà về muộn, trách nhiệm hộ tống Đồ Nhiễm về nhà cứ thế rơi xuống đầu Lục Trình Vũ.

Vì thế mà hai người bắt đầu giữ một mối quan hệ như gần như xa. Khi nào Lục Trình Vũ có hoạt động nào khá náo nhiệt, cần có bạn gái đi cùng giữ thể diện đỡ phải khó xử khi làm bóng đèn, anh bèn gọi Đồ Nhiễm. Nếu Đồ Nhiễm có chuyện gì không làm một mình được hoặc những việc nặng thì cũng gọi Lục Trình Vũ, có điều những chuyện như này không nhiều lắm, cô tìm anh, quá nửa là vì chuyện công việc. Khi đó, Đồ Nhiễm đã làm trình dược viên được bốn năm, mà Lục Trình Vũ vẫn đang học lên tiến sĩ lâm sàng, năm ngoái thi được lên làm bác sỹ chủ trị, đang cố tìm đường sang nước ngoài cho có chút tiếng tăm.

Lục Trình Vũ tuy rằng trẻ tuổi chưa từng trải, nội dung trên bản lý lịch cũng coi như phong phú, luận văn học thuật được đăng tải bao nhiêu lần, danh hiệu nghiên cứu sinh ưu tú, đảng viên ưu tú, cán bộ ưu tú gì gì đó cũng la liệt, tham gia biên soạn một bộ sách dạy học, lại là học trò cưng của một vị giáo sư già có uy tín trong một lĩnh vực, bởi vậy mối quan hệ nhất định là có. Thông qua anh, Đồ Nhiễm quen biết được một số người, thỉnh thoảng kiếm được tí chút, có điều mỗi khi muốn giơ chân bước nhanh về phía trước, Lục Trình Vũ lại như cố ý như vô tình ngăn cản từ giữa: “Kiếm một chút là được rồi, đừng tham quá, thuốc này lợi nhuận cao thế, em để người khác sống kiểu gì”, hoặc nói một cách thẳng đuột: “Đổi nghề đi, con gái không hợp làm nghề này.”

Đồ Nhiễm lập tức nói: “Phải, em đang định từ chức đây.”

Lục Trình Vũ biết cô trả lời lấy lệ, bèn hỏi: “Em nói xem, rốt cuộc nghĩ thế nào rồi, có tính toán gì.”

Đồ Nhiễm cong khóe miệng cười: “Chẳng thế nào cả, chỉ là kiếm tiền, thì nghĩ tới tiền, việc nào kiếm tiền nhanh thì làm việc đó”, cô nghĩ chút, “ngoài việc phạm pháp ra.“

Lục Trình Vũ gật đầu: “Em vẫn còn rất có nguyên tắc”, anh lại nói, “Trước kia, em không như thế này.”

Xem thêm:   Lãng mạn hay lãng mạng từ nào mới đúng chính tả?

Đồ Nhiễm nghiêng đầu hỏi anh: “Em trước kia như nào?”

Lục Trình Vũ cảm thấy câu hỏi này một khi mở đầu sẽ kéo ra rất xa, một cô gái trong giai đoạn từ trên ghế nhà trường bước ra ngoài xã hội luôn có ít hoặc nhiều thay đổi, chỉ là trường hợp của Đồ Nhiễm thì đã tới trình độ tự phủ định chính mình, huống hồ anh cũng không muốn nói “Anh cảm thấy trước kia em đơn giản, thành thật, mà bây giờ thì hư vinh, sành sỏi”, bởi vì những từ này nghe có vẻ không giống ưu điểm cho lắm. Vì thế anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Anh phải đi rồi, về viện họp đây.”

Sau một thời gian tiếp xúc, quan hệ giữa Lục Trình Vũ và Đồ Nhiễm vẫn không tiến thêm bước nào, vẫn ở một giai đoạn ký quặc, mà Lục Trình Vũ cũng lười nghĩ, anh cho rằng hoàn toàn có thể xếp Đồ Nhiễm vào loại bạn bè bình thường.

Đúng lúc chủ nhiệm khoa có ý giới thiệu cháu gái của mình cho anh. Lục Trình Vũ đã gặp cô gái kia vài lần, cảm giác cũng được, cô ấy là giáo viên trường trung học trọng điểm, trông cũng có vẻ nhã nhặn, xinh xắn, lễ phép. Lục Trình Vũ nghĩ công việc của mình bận rộn như vậy, tìm được một người như thế cũng không tồi, vì thế có ý muốn phát triển quan hệ lâu dài. Về phía Đồ Nhiễm, Lục Trình Vũ cảm thấy chọn lúc không phiền lắm tìm cơ hội nói bóng gió là được.

Một hôm nào đó, Lục Trình Vũ gần như đồng thời nhận được hai tin nhắn.

Một tin là cháu gái chủ nhiệm nhắn, chỉ là “Để cảm ơn lần trước anh mời, tối mai em muốn mời lại anh một bữa cơm” vân vân

Tin khác là của Đồ Nhiễm: “Ông Từ ở khoa ngoại tổng quát anh quen chứ? Ông này rất khó chơi, vừa dê vừa tham, mời đi xông hơi mát xa bao lần rồi mà cũng không xong, mỗi lần đều đồng ý nói được được mà chẳng chịu kê đơn, tối mai anh đi cùng em được không, nếu không tiền này đều công cốc hết, giúp em đi …”

Lúc ấy Lục Trình Vũ đang ngủ gật trong phòng trực ban, trong lúc mơ màng nhắn trả lời vài chữ: “Không đi được, tối mai bận ăn cơm với bạn gái rồi.”

Hôm sau đi làm, Lục Trình Vũ nhận ra là sắc mặt của chủ nhiệm không dễ nhìn lắm, đặc biệt nhắm vào mình.

Có cơ hội, chủ nhiệm gọi anh vào hỏi: “Lúc trước không phải tốt lắm sao, sao lại thành ra như vậy?” Lập tức là một hồi châm chọc bằng so sánh, ẩn dụ đủ cả, cuối cùng ông ta đạo đức hùng hồn chỉ ra: “Tiểu Lục à, nếu như cháu này mà đặt vào thời trước chắc chắn là phạm vào tác phong, đương nhiên bây giờ cũng thế, huống hồ cháu vẫn là đảng viên ưu tú, nếu cháu cứ thế này có thể sẽ chệch đường phạm sai lầm, thật sự cháu khiến bác rất thất vọng.”

Lục Trình Vũ lôi di động ra xem, hóa ra là tối qua gửi tin nhầm, cũng chẳng có hứng thú giải thích, chỉ gật đầu mặt thành khẩn: “Bác phê bình rất đúng, cảm ơn bác đã dạy bảo, cháu nhất định sẽ sửa sai.”

Xem thêm:   Review List truyện tranh shoujo, đam mỹ hay nên đọc mới nhất 2024

Vì chuyện này, đám người bên cạnh đều biết Lục Trình Vũ có bạn gái, hơn nữa thanh niên họ Lục này đời sống cá nhân hình như có chút phức tạp, nhất thời số nguời muốn làm mối giảm mạnh. Vì thế, Lục Trình Vũ và Đồ Nhiễm vẫn tiếp tục thời gian dây dưa không nhanh không chậm, có cũng được mà không cũng chẳng sao, anh bỗng cảm thấy vậy cũng tốt.

Anh thừa nhận cô có chút hấp dẫn anh, ví như anh cảm thấy cô khá dễ nhìn, dáng người cũng coi như cao ráo, duyên dáng, nhưng tính cách lại thiếu vững vàng, mục đích làm việc lại chỉ vì cái lợi trước mắt, không đủ cẩn thận, cũng không thể coi là người đơn thuần, công việc không ổn định … hơn nữa, những việc như thế này dễ dàng bị người ta lôi ra bàn tán … Nói chung, nếu như trông đợi một người đàn ông chững chạc, đàng hoàng có ý muốn phát triển quan hệ với cô một cách lâu dài, vững chắc thì lực hấp dẫn của cô còn yếu lắm.

Lục Trình Vũ vẫn luôn nghĩ như vậy, tận đến một ngày anh thật sự phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Đến một ngày, Đồ Nhiễm đưa tờ giấy xét nghiệm tới trước mặt anh.

Dù trong lòng sớm đã có linh cảm bất an, nhưng khi anh nhìn thấy rõ hai chữ “dương tính” trên mặt giấy, cả người vẫn toát mồ hôi lạnh.

(1) Trong họ Đồ của Đồ Nhiễm có 3 chấm thủy (涂)

(2) Đồ Sơn là tên một quốc gia bộ lạc từng tồn tại trong lịch sử Trung Quốc vào thời viễn cổ, không thấy thư tịch nào ghi chép về sự hình thành và diệt vong của nước này.

Bấy giờ nước lụt gây ra tai họa khiến nhân dân không có ăn ở yên ổn, đế Thuấn lo âu cử Hạ Vũ thay cha là Cổn chịu trách nhiệm trị thủy. Trên đường đi Vũ có ngang qua địa phận nước Đồ Sơn, quân chủ nước Đồ Sơn dẫn dân chúng ra đón chào phái đoàn trị thủy. Thấy Vũ là người giỏi giang ăn nói khéo và tác phong lẫm liệt nhà vua bèn gả con gái cho, cưới xong đúng 3 hôm Vũ tiếp tục dẫn đoàn người đi về phía nam. Người con gái Đồ Sơn thị ở nhà sau 9 tháng 10 ngày sinh nở ra 1 bé trai kháu khỉnh đặt tên là Khải, trong thời gian trị thủy Vũ có đi qua cửa nhà tới 3 lần mà không có thì giờ rảnh rỗi để ghé vào thăm vợ con được. Vợ Vũ ngày nào cũng sai thị nữ đứng trên núi ngóng xem chồng mình có về không, nhưng chờ đợi mãi cũng vô vọng bà liền làm ra khúc hát “hầu vọng nhân a” để tưởng nhớ chồng. Ngày nay bài ca đó còn chép ở trong Kinh Thi vẫn được người đời truyền tụng, còn về phần người con gái Đồ Sơn thị kia thì mang bệnh tương tư mà chết trước khi chồng hoàn thành nhiệm vụ. (Theo wiki)

Hì hì, nếu cái phần giới thiệu hôm qua còn quá mù mờ thì hy vọng chương 1 này sẽ giúp làm sáng tỏ một số chi tiết ;))

Related Posts