Giới thiệu
Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về vẻ đẹp của con sông Hương từ khi nó rời khỏi kinh thành. Đây là tổng hợp các dàn ý và bài văn mẫu được Top lời giải chọn lọc để giúp chúng ta có cái nhìn đa chiều và mới mẻ hơn về tác phẩm này. Hãy cùng khám phá nhé!
Vẻ đẹp của con sông Hương
Sông Hương mang trong mình một vẻ đẹp đặc biệt, từ đoạn “Hình như trong khoảnh khắc, sông Hương đã trở thành người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya… ấy là tấm lòng người dân nơi Châu Hóa xưa mãi mãi chung tình với quê hương xứ xở.”
Dàn ý vẻ đẹp của con sông Hương từ khi rời khỏi kinh thành
I. Mở bài
- Giới thiệu tác phẩm và tác giả
- Giới thiệu vấn đề cần nghị luận
II. Thân bài
- Giới thiệu vị trí đoạn trích
- Phân tích:
- Trong khoảnh khắc chùng lại, sông Hương mang vẻ đẹp của “người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya”
- Ra khỏi kinh thành Huế, sông Hương mang vẻ đẹp của người tình dịu dàng và chung thủy.
- Dưới góc nhìn tài hoa của Hoàng Phủ Ngọc Tường, sông Hương giống con người vào giây phút chia tay, quay trở lại một lần nữa, biểu hiện nỗi vương vấn, biểu hiện chút “lẳng lơ kín đáo của người tình thủy chung”
- Sông Hương dường như “sực nhớ ra một điều gì chưa kịp nói, đột ngột đổi dòng, rẽ ngoặt sang hướng đông tây để gặp lại thành phố lần cuối cùng”, giống như Thúy Kiều quay lại tìm Kim Trọng để nói một lời thề chung tình
=> Sự liên tưởng tài hoa của người nghệ sĩ.
- Nghệ thuật
III. Kết bài
- Tóm tắt lại vấn đề
Vẻ đẹp của con sông Hương – Bài văn mẫu số 1
Nếu người Hà Nội tự hào với con sông Hồng đỏ nặng phù sa, người Huế cũng tự hào với dòng sông Hương thơ mộng chảy qua thành phố Huế cổ kính với những lăng tẩm, đền đài. Con sông Hương đã trải qua nhiều biến đổi lịch sử, sự thăng trầm của cuộc sống. Dòng nước trong con sông Hương tươi mát và tạo nên cảnh vật đẹp, cùng với những người dân trung thành làm cho xứ Huế tự hào. Sông Hương cũng đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều tác phẩm thơ ca và họa sĩ. Hoàng Phủ Ngọc Tường, một người con xứ Huế, đã dùng ngòi bút tài hoa để thể hiện tình yêu của mình với con sông Hương trong tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông”. Ông đã tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp về mối liên kết giữa sông Hương và lịch sử, văn hóa, thi ca, âm nhạc của người Huế.
Vẻ đẹp của con sông Hương – Bài văn mẫu số 2
Trong đoạn nói về sông Hương rời khỏi kinh thành ra đi, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã sử dụng ngòi bút nghệ thuật để tạo ra một bức tranh đẹp và tình cảm. Ông đã nhân hóa sông Hương thành một người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya, mang trong mình âm nhạc cổ điển Huế. Ông đã so sánh sự lưu luyến của sông Hương khi ra đi với màu xanh biếc của tre trúc và vườn cau ở ngoại ô Vĩ Dạ. Sông Hương đổi dòng và gặp lại thành phố một lần cuối ở góc thị trấn Bảo Vinh xưa cổ, giống như nó sợi nhớ lại một điều chưa kịp nói. Điều này được tác giả coi là một nỗi vương vấn, là sự lưu luyến và chút lẳng lơ kín đáo của tình yêu. Ông đã so sánh sông Hương với nàng Kiều trong đêm tình tự, dẫn lại hai câu thơ của Nguyễn Du để nhấn mạnh sự lưu luyến chí tình trước khi ra đi. Như vậy, sông Hương không chỉ là một dòng sông mang tình người, mà còn là biểu tượng của lòng trung thành và tình yêu đất nước.
Thông qua các bài văn mẫu và dàn ý về vẻ đẹp của con sông Hương từ khi rời khỏi kinh thành, chúng ta có thể hiểu sâu hơn về tác phẩm này và tìm hiểu thêm về văn hóa và lịch sử Huế. Hy vọng rằng các bạn sẽ tìm thấy niềm vui và cảm thụ khi học môn Văn qua việc khám phá vẻ đẹp của con sông Hương.
Được viết bởi Tâm sự của Sách.