Nguồn ảnh: Pinterest
Tôi đang rất buồn! Vừa mới đây, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một cô bạn. Ban đầu, tôi không muốn nghe máy vì số điện thoại lạ, nhưng sau khi nhỡ gọi nhiều lần, tôi mới trả lời. Ngay khi tôi mở máy, bạn tôi trong điện thoại bắt đầu khóc:
- Hà ơi! Tôi ly hôn rồi! Chiều nay tôi đã nhận quyết định của tòa án. Đã kết thúc rồi! Hết rồi!
Bạn tôi nói mà nấc lên từng hồi. Tôi không biết phải khuyên bạn thế nào vì con đường này là bạn tự chọn. Tôi đã khuyên bạn tỉnh táo chấm dứt mối nghiệt duyên ít nhất 3 lần nhưng bạn cố chấp không nghe.
Cách đây 8 năm, bạn từng mời tôi đi ăn để “lấy được chồng”. Bạn rất vui! Khuôn mặt bạn rạng ngời. Tôi mừng cho bạn, nhưng cũng thấy lo lắng vì bạn lấy chồng nhưng lại không có đám cưới. Bạn và chồng bạn chỉ đi đăng ký kết hôn.
Hai bạn kết hôn mà không được sự đồng ý từ hai gia đình. Họ thậm chí giấu kín việc này vì chồng bạn đã làm thủ tục xuất khẩu lao động nước ngoài. Bạn ở nhà một mình gồng mình chịu đựng sự chỉ trích từ hàng xóm vì chưa chồng mà đã có bầu. Bố mẹ bạn khó xử với các hàng xóm vì có đứa con gái mang bầu ngoài hôn nhân.
Gia đình quay lưng, bạn bè chế giễu, người khác cười chê… Tất cả những khó khăn đó bạn đều phải chịu đựng vượt lên để trở thành một người mẹ hiền, một người vợ ngoan.
Đáng tiếc, sau 4 năm xa nhà, chồng bạn quay trở về với một người vợ mới. Cô gái đó cũng đang mang thai. Có gì đau đớn hơn nữa?
- Chiều hè năm 2010, tôi cùng bé Hiền lang thang đến chợ Quán Toan ăn bánh đúc với bánh giò. Bé Hiền luôn khen bánh đúc chấm mắm tôm của quán bà cụ góc chợ ngon tuyệt. Chúng tôi đã ăn hết 2 đĩa bánh đúc và 2 chiếc bánh giò. Đúng lúc đó điện thoại tôi đổ chuông. Tôi liếc mắt qua màn hình, thấy số điện thoại của bạn hiện lên và không khỏi cười. Bé Hiền trêu: “Anh giai nào gọi mà chị cười tươi thế?”
Tôi đáp: “Anh bộ đội ngoài đảo xa gọi cho chị.”
Hiền bĩu môi: “Thôi đi mà! Cho tôi xin. Sao không nghe máy đi?”
Tôi nhấn nút tắt cuộc gọi và gửi một tin nhắn nhanh: con điên, gọi gì mà lắm thế?
Chị mày đang ăn bánh đúc ở góc chợ Quán Toan đây.
- Tít tít.
Rất nhanh, tin nhắn trả lời lại: “điên cái con bà mày, con dở ạ! Tao có chuyện vui muốn báo mày biết. Mày chạy ra cửa hàng đi, tao chờ.”
Vâng, đó là tin nhắn của bạn tôi đấy. Nó toàn là lời ăn nói kiểu chợ đậu với tôi. Nhưng không chợ đậu thì không được, vì nó là một chủ cửa hàng.
Tôi nhanh chóng đứng dậy trả tiền bánh và cũng mua thêm một chiếc bánh giò cho bạn tôi. Bạn này nhỏ nhắn mà ăn khá nhanh. Tôi phải mua thêm 4 cây giò để nó ăn kèm, không thì nó lại chửi tôi kẹt xỉ. Bé Hiền nhìn tôi bĩu môi: “Chị mua nhiều giò thế bạn chị ăn hết không? Nhìn giò thôi đã thấy ngán.”
Tôi đáp: “Nó là con trâu nên em yên tâm, chỗ này tôi sợ thiếu ấy. Em về trước đi, chị tạt qua chỗ nó một chút, tiện thể lấy cái áo hôm nọ nó mua giúp. Mua đút lót nó cái bánh giò nữa, nó để giá rẻ cho chứ con này nó có tiếng chém khách.”
Tôi chia tay Hiền tại quán bánh giò rồi quay ngược xe chạy lại quán của bạn. Vừa tới nơi, bạn đã ngóng ra tận cửa, nói như quát: “Tiên sư mày, ở ngay quán bánh giò mà mày bò à, sao giờ mới tới?”
Tôi chìa chiếc bánh giò ra trước mặt nó rồi đáp: “Thì tao phải mua bánh cho con trâu như mày ăn đây. Trâu bò cũng là động vật ăn cỏ, có bốn chân và mọc sừng trên đầu giống nhau thôi.”
Nó cười tít mắt và nhấc cái bánh lên treo lên chiếc đinh trên góc tường. Tôi trợn mắt vì ngạc nhiên: “Ái chà chà! Con bạn này chê. Lợn mà chê cám, có khi sắp được lên thớt mày nhỉ? Hay sắp lên bếp rồi?”
Nó bĩu môi: “Tiên sư mày, không nghĩ ra cái từ nào tốt đẹp hơn sao? Sao mày không hỏi tao có chuyện gì vui tới quên cả ăn đi?”
Tôi lững thững ngắm mấy cái áo váy mà nó mới nhập về, gật đầu: “Đẹp thật đấy! Từ lúc vào đây đến giờ, mắt tao chỉ thấy quần áo đẹp chứ không thấy cái gì khác đâu?”
Nó chạy vào trong cửa hàng cầm một cái túi xách ra chìa trước mặt tôi một tờ giấy: “Xem đi!”
- Giấy chứng nhận kết hôn? Mày làm cái quái gì vậy Hoà?
Nó giật vội tờ giấy chứng nhận và vuốt ve rồi cất vào túi: “Thì mày thấy rồi đó! Tôi chính thức có chồng từ ngày hôm nay.”
Tôi nghe bạn nói mà miệng cứng đơ không thốt lên lời nào. Nó thấy tôi ngây người, làm vẻ mặt giận dỗi: “Tin vui mà mày biểu cảm như mất sổ gạo thế kia hử? Biết thế bố mày đéo nói cho mày biết luôn.” Nó nói xong, nhìn mặt tôi bực mình.
-
Chuyện này… chuyện thật hay đùa?
-
Mày thấy mặt tao đang viết chữ nói đùa hả? Con dấu của uỷ ban mày làm giả được à?
-
Nhưng… nhà mày với nhà anh Hiệu…
-
Thì sao? Tụi tao yêu nhau, lấy nhau liên quan gì đến ông bà già?
-
Không! Ý tao là chuyện này người lớn biết chưa hay tụi mày tự ý đi đăng ký kết hôn ấy?
-
Chuyện cũng xong rồi mày nghĩ làm gì? Tội vạ đâu tao chịu.
-
Ý mày nói là mày tự lấy hộ khẩu đi đăng kí kết hôn á? Thế ông Hiệu cũng thế á? Sao ông ấy lại đồng ý với mày được nhỉ?
-
Ông ấy yêu tao thì kết hôn với tao là chuyện bình thường thôi mà. Sao mày phải xoắn?
Tôi thở dài: chuyện đã rồi nhưng không phải mày không biết về gia cảnh của anh Hiệu. Mày có đủ can đảm để vượt qua tất cả hay không?
- Yên tâm! Có chị đây sẽ giúp. Hơn nữa, anh Hiệu sắp đi Nga rồi. Tôi phải kết hôn trước, chứ không anh ấy đi Nga lại bị lừa mất thì chết.
Tai tôi nổ đánh đoàng khi nghe bạn nhắc tới chuyện anh Hiệu sắp đi Nga: mày không đùa tao chứ? Sao lại đi Nga? Mày điên hả con này? Sao mày lại quyết định vội vàng như thế?
- Mẹ cái con này! Tôi quý mày lắm mới báo cho mày biết tin mừng. Mày chả chúc tôi câu nào tử tế, toàn châm lửa đốt đít tôi không. Không thích nghe thì cút.
Nó đuổi tôi ra như đuổi ôn dịch. Tôi chẹp miệng: mày bình tĩnh đi. Tôi chỉ loạn lạc trong đầu vì cái tin đột ngột của mày làm cho hoang mang thôi. Cái bánh đúc và bánh giò nãy ăn xong giờ lại ồ lên cổ đây này.
Nó giật chiếc bánh giò tôi mới mua, ấn vào tay tôi và giận dỗi: “Cút, cút ngay cho bà. Bà đéo có đứa bạn như này.”
Đúng lúc ấy, anh Hiệu đến quán. Thấy tôi, anh cười toét miệng: “Hà qua chơi hả em? Vợ anh lại bắt nạt em rồi hả? Em biết tính của Hoà nhà anh rồi, kệ đi. Em vào quán chờ một chút. Vợ chồng anh mời em đi ăn tiệc mừng tụi anh nên vợ chồng.”
Hoà thấy chồng đến, thái độ của nó chuyển từ con chợ đậu sang vợ thảo với trái tim hướng về vợ: “Chồng mệt không? Em lấy nước mát cho chồng nhé!”
Anh Hiệu đưa tay vuốt má nó và đáp: “Em ơi! Đổi cho chị chai rượu Chivas ra đây. Hôm nay chúng ta uống một chút để phấn khởi. Đãi tiệc 100 bàn chivas tao không làm nổi, nhưng một chai cho 3 chúng ta thì hoàn toán đủ.”
Tôi vội vàng vẫy tay: “Không đâu Hoà! Tôi không biết uống rượu. Hơn nữa, sau này tôi phải lái xe về nhà.”
Nó nhéo chồng nó một cái rồi cười cười: “Vậy vợ chồng mình tự uống vậy, để con học sinh mẫu giáo kia uống nước ngọt đi chồng.”
Nó quyết đòi uống cho bằng được, chồng nó dĩ nhiên chiều theo ý nó.
Tôi ngồi nhâm nhi côca, còn hai vợ chồng họ uống rượu Chivas. Ăn xong tôi về nhà trước. Nó say ăn nói lung tung, chồng nó phải cõng nó ra taxi để đưa về quán.
Quán quần áo của nó có tên Táo Đỏ. Ai ở khu vực đó từ 2005-2010 chắc hẳn biết cửa hàng này.
Nó học rất giỏi. Nếu thi đại học, không khó để đỗ vào trường danh tiếng. Tuy nhiên, nó lại bỏ con đường thi đại học và bắt đầu tìm kiếm một con đường để làm giàu.
Nhiều lúc tôi hỏi: tại sao mày để phí trí thông minh và tài năng để đi buôn như thế?
Nó phắy tay: ôi dào! Thời buổi thừa thầy thiếu thợ. Tao thông minh thì ngu gì phải đâm đầu vào thi cử đại học, 1 chọi cả trăm người làm gì cho mệt não. Mày cứ thử nghĩ đi, khi tụi mày đang ngửa tay xin bố mẹ từng đồng tiền ăn thì tao đã kiếm được hàng triệu đồng. Với tao, không kiếm được tiền mới là khổ, cầm cái bằng đại học loại giỏi mà thua thằng công nhân thì nhục lắm!
Nó nói rất tự tin như thế. Tôi thấy phần nào cái lời nói của nó có lý. Bởi vì, khoảng thời gian đó, một tuần chúng tôi tiêu có 50k thì bạn của tôi đã kiếm được vài trăm ngàn. Khi chúng tôi còn đau đầu với những bài toán khó, bạn đã đếm tiền và nghĩ cách mở rộng kinh doanh. Ngày tôi kiếm được đồng tiền đầu tiên, bạn đã là chủ của một cửa hàng quần áo nổi tiếng ở khu vực.
Con đường kiếm tiền của bạn khác với chúng tôi. Tuy nhiên, bạn luôn tự hào về điều đó. Tôi cũng không phê phán công việc buôn bán của bạn, thậm chí còn ước ao được mạnh dạn và tự do như bạn. Tôi thường nói: người tài luôn giỏi dù trong hoàn cảnh nào. Bạn thông minh, nếu làm bất kỳ công việc gì, bạn vẫn sẽ thành công.
Sáu tháng sau, anh Hiệu hoàn tất thủ tục và bay sang Nga. Ngày anh đi, nó buồn rầu. Nó tựa vào vai tôi và khóc. Tôi hỏi: sao mày không lên sân bay tiễn chồng?
Nó đáp: lên đó tôi không cầm được nước mắt, lại khóc tu tu lên, xấu hổ lắm. Mấy đêm liền tôi đã nói chuyện và dặn dò anh ấy rồi. Chỉ cần anh đến đích thì anh sẽ gọi điện thoại cho tôi ngay thôi.
Nó rất kiên nhẫn. Tôi phải công nhận điều đó.
Tôi hỏi nó: chuyện mày với anh Hiệu đăng ký kết hôn như thế, hai bên gia đình vẫn không biết gì à?
Nó gật đầu: làm sao mà biết được? Anh Hiệu bảo giữ bí mật và đợi ngày anh về nước. Anh có một khoản vốn để hết lòng chăm sóc tôi khi anh trở lại. Bây giờ anh ấy phải phụ thuộc vào bố mẹ nên khó nói lắm.
- Ừ! Mong là vài năm sẽ qua nhanh thôi! Tao hy vọng mày sẽ được hạnh phúc.
Nó cười tươi lắm. Khuôn mặt nó rạng ngời. Đôi mắt nó sáng long lanh. Nó bảo: dĩ nhiên rồi, tôi sẽ phải thật hạnh phúc. Mày yên tâm chờ bạn mày hạnh phúc thế nào đi. Chờ anh Hiệu về, tôi sẽ sinh một đàn con. Lúc đó, tôi gửi gắm mày dạy dỗ. Mày đừng có trốn tránh trách nhiệm nghe không?
Vậy mà vài ngày sau, nó điện thoại cho tôi báo một tin giật mình: “Hà ơi! Tôi có bầu rồi!”
Tôi nghe tin mà suýt nữa đứng không vững. Tôi hỏi lại: mày vừa nói cái gì đấy? Mày hăm à? Sao lại để dính bầu trong lúc này?
- Thì đã làm sao? Bầu thì tao đẻ. Tao chỉ muốn báo cho mày như thế để mày mừng cho tao thôi.
Tôi không biết lúc ấy nên khóc hay nên mừng cho nó. Bởi lẽ, nó mang bầu trong thời khắc nhạy cảm thế này thì sẽ cực kỳ khó khăn.