Những dòng trích dẫn sách luôn có sức hút khó cưỡng đối với những người yêu thích đọc sách. Chúng mang lại một sức mạnh kỳ diệu, có thể thay đổi cuộc đời của người đọc. Dưới đây là những trích dẫn sách hay nhất mà Tâm sự của Sách muốn chia sẻ với bạn đọc, từ những tựa sách nổi bật nhất.
Tôi là Bêtô
- “Thơ ca là thứ vô cùng phù phiếm nhưng vô cùng thiêng liêng. Tôi tin ngay. Cũng như tôi tin ở trền đời có những thứ vô cùng thiêng liêng nhưng vô cùng phù phiếm.”
- “Khi một kẻ được đối xử đặc biệt hơn những kẻ khác, tự nhiên hắn trở thành cái gai trong mắt những kẻ còn lại. Dù bản thân hắn và những kẻ không ưa hắn, xét cho cùng thì cũng chẳng ai ác độc gì.”
- “Bọn cún chúng tôi căn bản là thân thiện với loài người. Loài người yêu thương chúng tôi và chúng tôi đáp lại bằng một tình cảm còn sâu sắc hơn. Tình cảm đó không cần phải học. Nó như một thứ bản năng có sẵn trong máu. Thậm chí, tình yêu và lòng tin vô điều kiện đó có thể được coi như một phẩm giá. Nhưng không phải những gì thuộc về loài người đều tốt. Lão Hiếng thuộc về loài người. Nhưng lão không tốt.”
- “Con người ta có thể sống bằng nhiều cách. Và cũng có thể chết bằng nhiều cách. Có những người chết ngay lúc còn đang sống. Tôi không thấy có lý do gì để nghĩ đến lão dù là nghĩ đến để căm giận hay ghét bỏ. Nếu ai đó còn xứng đáng để bạn nuôi nấng sự căm ghét, người đó vẫn còn giá trị trong mắt bạn. Nói cách khác, lão đã trượt khỏi cuộc sống của tôi.”
- “Khi bạn không làm được điều bạn muốn làm, có lẽ bạn cũng cảm thấy tự do bị tước đoạt.”
- “Mỗi người sinh ra đều có một cái tên. Cái tên là dấu hiệu để phân biệt người này với người khác. Không có tên, người ta gọi là vô danh. Vô danh thì không đọng lại được trong tâm trí bất kỳ ai, không phân biệt được với ai. Nó không có hình thù. Nó chỉ là một khối nhờ nhờ. Bạn cũng biết rồi đó, cái tên khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp cho nó tỏa hương. Lão Hiếng chắc cũng từng có một cái tên như những người khác. Nhưng tính cách của lão đã lấn át và nhuộm đen cái tên cha mẹ đặt cho lão và bằng cách đó lão đã tẩy xóa cả lão lẫn cái tên của lão khỏi ký ức mọi người. Chúng tôi gọi lão Hiếng như gọi một thế lực, một hiểm họa hay một bệnh dịch chứ không như gọi một con người.”
- “Một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ. Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời. Có thể bạn không tin những điều tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọt thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.”
- “Càng lớn tuổi, con người ta càng nói ít đi. Họ nghĩ nhiều hơn.”
- “Tao nghĩ một đứa không dám leo xuống cầu thang sẽ không bao giờ đâm vào vòng lửa. Có lẽ bạn cũng từng phạm những sai lầm tương tự nhất là khi bạn còn quá trẻ. Quá trẻ thì không hiểu được rằng ước mơ đôi khi không phải là điều nhất định phải thực hiện cho bằng được hơn nữa có thể là điều người ta không có khả năng thực hiện trong suốt cuộc đời mình. Gặp một chú lùn ước mơ lớn lên sẽ chơi bóng rổ hay một chú bé dị tật ở chân nuôi mộng sau này trở thành ngôi sao bóng đá thì đó không phải là điều mà bạn nên chế nhạo. Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng. Như vậy, ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi phẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách để bạn bắt gặp hình ảnh của Thượng Đế trong bản thân mình.”
- “Khóc, đôi khi là một kiểu cười. Và ngược lại.”
- “Khi bạn quá tin cậy hoặc sùng bái một ai, chắc chắn bạn không bao giờ đề phòng, thậm chí nghi ngờ. Và đôi khi bạn chết vì niềm tin ngây thơ của mình.”
Totto – chan Bên Cửa Sổ
- “Hằng ngày, các bạn ở Tomoe có thể bắt đầu từ môn mình thích, vì vậy các bạn phải rèn luyện sao cho có thể tập trung học ngay dù xung quanh có ồn ào thế nào, chứ chỉ vì các bạn khác ồn quá, mình không học được thì ngượng lắm. Thế nên, khi bạn kia hát bài “vòng tròn và dấu chấm”, trừ một bạn hát theo còn tất cả các bạn khác vẫn chúi mũi vào quyển sách của mình.”
- ““Totto-chan là người Nhật, còn Masao-chan là người của một nước có tên là Triều Tiên. Nhưng cả con và Masao-chan đều là trẻ con như nhau cả, đừng có phân biệt người Nhật hay Triều Tiên gì nhé. Con hãy tỏ ra thân thiện với Masao-chan. Thật tội nghiệp cho bạn ấy khi bị người khác miệt thị chỉ vì là người Triều Tiên.”
- “Còn nhớ ngày đầu tiên đến Tomoe, khi đứng ở cổng trường, Totto-chan đã hỏi mẹ “Tomoe nghĩa là gì?” Tomoe là một loại gia huy có hai màu, thông qua biểu tượng của tấm gia huy này, thầy hiệu trưởng muốn bày tỏ mong muốn các em học sinh sẽ phát triển hài hòa cả thể chất lẫn tinh thần.”
- “Còn lý do tại sao thầy lại để cho không mặc gì ư? Đó là vì thầy nghĩ: “Thật không tốt nếu để các bạn tự tìm hiểu sự khác nhau của cơ thể bạn nam và nữ một cách không lành mạnh,” đồng thời thầy cũng nghĩ “Thật không tự nhiên nếu cứ phải khổ sở che giấu cơ thể mình với người khác.” “Cơ thể nào cũng đẹp cả,” thầy hiệu trưởng muốn dạy cho các bạn học sinh điều đó.”
- “Khi giờ học bắt đầu, cô giáo viết bài tập của tất cả các môn học ngày hôm đó lên bảng và bảo cả lớp: ‘Nào, hãy bắt đầu từ bài mà các em thích.’ Thế là học sinh có thể bắt đầu từ bất cứ môn nào mình thích, dù đó là tập viết hay tập tính. […] Với cách học này, càng lên lớp trên, giáo viên sẽ càng hiểu rõ các em học sinh thích gì, thích như thế nào, hiểu được cách nghĩ cũng như cá tính các em. Về phía học sinh, việc có thể bắt đầu giờ học với môn yêu thích thật không còn gì bằng, còn nhưng môn không thích, có thể để đến cuối buổi rồi xoay xở cũng chẳng sao. Chính vì vậy mà hình thức học trở nên đa dạng hơn, chỗ nào không hiểu, các bạn đem lên hỏi thầy cô giáo, hoặc thầy cô giáo đến chỗ mình, giạng cho mình đến khi nào hiểu mới thôi. Sau đó thầy cô sẽ cho thêm ví dụ để mình ngồi tự học. Đấy mới gọi là học. Thế nên hoàn toàn không có chuyện nghe giảng mà tâm hồn bay lơ lửng trên mây đâu.”
- “Đúng thật là xe điện, cả một đoàn gồm sáu toa giờ không còn chạy nữa đang được xếp trong sân trường để làm lớp học. Totto-chan thấy như mình đang nằm mơ. Lớp học xe điện… Các cửa sổ trên xe điện đón ánh nắng sớm mai, sáng lấp lánh. Đôi mắt đang nhìn qua lá cây của Totto-chan cũng sáng lấp lánh hai bên gò má ửng hồng.”
Chiến Binh Cầu Vồng
- “Cách không xa những bức tường sừng sững ấy, một cảnh tượng trái ngược đến xót xa đập vào mắt, giống như một con gà quê ngồi bên một con công sặc sỡ. Đó chính là nơi cộng đồng Belitong- Mã Lai sinh sống, và giả thử không có tám đứa con nheo nhóc, thì có lẽ không phải lúc nào họ cũng quần quật vắt kiệt sức ra như thế. Họ đổ lỗi cho chính quyền không có đủ các hoạt động giải trí dành cho họ, vậy nên ban đêm, họ chẳng có gì làm ngoài việc cho ra đời những em bé.”
- “Một trong những phẩm chất phi thường của người Mã Lai là dù trong bất kỳ hoàn cảnh bi đát nào họ vẫn luôn xem mình thế vẫn còn may. Đó chính là cái lợi từ tôn giáo.”
Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào
- “Bước đi mà cứ nhìn về đằng sau thì chỉ có thể trông thấy những thứ đã đi qua. Phải đặt chân lên con đường bên trái thì mới biết được rằng bên phải cũng có con đường.”
- “Mùa đông năm nay không hiểu sao lạnh khác thường. Điều này chắc liên quan đến tuổi tác hay sao… Sống một mình ở tuổi này có lẽ là nguyên nhân lớn nhất của mùa đông lạnh.”
- “Cả hai im lặng một lúc, tôi nghe được cả tiếng rò rỉ của máy nén khí khi thổi ô xi vào bể thủy sinh. Xung quanh phảng phất thứ mùi như mùi của khu rừng vừa tạnh mưa. “Này, Satoshi.” Karin gọi tên tôi. Tôi có cảm giác như chỗ mỏng nhất của lớp da bao bọc trái tim bị rách toác, một thứ gì đó vừa được giải phóng ra. “Gì vậy?” Giọng tôi run run. “Gặp được cậu tớ vui lắm. Tớ chỉ muốn nói như vậy thôi.””
- ““chờ đợi là quyền của tớ. Cho tớ được thích cậu.””
Con Hủi
- “Thế gian ch