Bài Ca Về Thời Gian Xuân Diệu
Một Sông Thanh Bình
Dưới thuyền nước chảy; Trên nước thuyền reo. Và nước, và thuyền, Trôi đi hướng về. Nước không nhanh chóng, Cũng không chậm trễ. Thuyền không chậm rãi, Nhưng không êm đềm. Nước trôi vô tri, Vô tình, thuyền đi. Nước không hiểu thuyền; Thuyền hiểu nước chi? Vẫn luôn như vậy, Trôi như bay đi, Nước, thuyền đi mãi, Làm sao thoát khỏi đêm tối. Trăng thu gió hè, Thay đổi bờ bên. Nước, thuyền ra biển: Thuyền không quay trở lại… Nước cũng biến mất luôn… – Nhưng nước vẫn tồn tại: Thuyền chìm, trong khi Đêm ngày nước chảy…
Tìm Hiểu Thêm Về Thơ Xuân Diệu
Tìm hiểu thêm về tác giả Xuân Diệu, những tác phẩm và tuyển tập thơ hay của ông.
Những Bài Ca Về Thời Gian Xuân Diệu Đặc Sắc
Tuyển tập những bài thơ về chủ đề thời gian của Xuân Diệu đặc sắc, cùng tham khảo ngay nhé!
Xuân
Lá bàng non ngon lành như ăn được. Trời tạnh mà lá mới ướt như mưa. Nhựa bàng đỏ còn thắm đầu lá biếc; Gió rào rào tốc áo lá còn thưa.
Một dẫy cây bàng tuổi còn trẻ lắm. Biết gió đùa nên cây lại đùa hơn. Những chồi nhọn vui tươi châm khoảng thắm, Cành lao xao chuyền ánh lá xanh rờn.
Tôi đi giữa buổi đầu ngày, đi giữa Buổi đầu xuân – đi giữa buổi đầu tiên. Như sáng nay cuộc đời vừa mới mở. Và ban đầu cây với gió cười duyên.
Đây Mùa Thu Tới
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; Đây mùa thu tới – mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; Những luồng run rẩy rung rinh lá… Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ… Non xa khởi sự nhạt sương mờ… Đã nghe rét mướt luồn trong gió… Đã vắng người sang những chuyến đò…
Mây vẩn từng không, chim bay đi, Khí trời u uất hận chia ly. Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.
Vội Vàng
Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi; Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại. Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt… Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm, Ta muốn ôm Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây, và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng Cho no nê thanh sắc của thời tươi; – Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Thu
Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu; Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì. Hư vô bóng khói trên đầu hạnh; Cành biếc run run chân ý nhi.
Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa, Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà. Buồn ở sông xanh nghe đã lại, Mơ hồ trong một tiếng chim qua.
Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm, Hây hây thục nữ mắt như thuyền. Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu, Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.
Xuân Đầu
Trời xanh thế! Hàng cây thơ biết mấy! Vườn non sao! Đường cỏ mộng bao nhiêu. Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy, Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.
Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ! Trời về đây! Và đem trở về đây. Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử, Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.
Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước; Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi; Tà áo mới cũng say mùi gió nước; Rặng mi dài xao động ánh dương vui.
Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói, Những tay e, những đầu ngượng cúi mau; Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói! Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau!
Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ, Xin màu xanh về tô lại khung đời… Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ? Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi!
Phượng Mười Năm
Phượng trong sáng nẩy hồng trên một cõi Như muôn đàn cùng gảy dưới mây cao. Ánh sáng trùm trong không gian vòi vọi; Tấc lòng hè kiều diễm hoá li tao.
Biển bướm đỏ rào rào trong gió mát; Lá non xanh như suối chảy trên trời. Phượng, phượng hỡi! Cớ sao mà man mác Mỗi mùa hè run rẩy với triều môi.
Xanh đã ngủ ở dưới trời yên tĩnh; Đỏ còn ngân trong tiếng nói dịu dàng. Ta mơ màng thấy gió đang sóng sánh; Trống sân trường văng vẳng đánh – mười năm.
Mười năm phượng, phượng huy hoàng vẫn phượng; Áo trắng trong ngày tháng phất phơ soi. Ta cùng mình như cành cây riết quấn; Vương lòng nhau ràng rịt biết bao đời.
Phượng mười năm… hiu hắt gió mười năm… Yêu mười năm… nhớ muôn thuở… mười năm…
Buổi Chiều
Buổi chiều đi lảng ở chân mây, Hoa tím trên song thoảng điệu gầy. Cửa đợi khép thêm đôi mí lả, M