Nhìn từ một góc nhìn khác về giá trị đạo đức của con người
Một câu chuyện đã khiến tôi suy ngẫm về giá trị đạo đức của con người. Trong mỗi trang sách, tôi thấy những tâm hồn đau khổ. Họ không chỉ gặp khó khăn về vật chất, mà còn chịu đớn đau tinh thần, đối mặt với những lỗi lầm và tội lỗi trong quá khứ. Nhưng cuối cùng, khi họ quay đầu lại, cuộc sống mới vẫn đang chờ đợi ở phía trước. Đây là một câu chuyện đã làm tôi nhận ra giá trị tốt đẹp trong cuộc sống hiện thực, dù nó đầy khó khăn và mục nát trong xã hội Nga thời đó. Đó chính là nhân cách của những con người lao động khốn khổ. Và đặc biệt, đó là một thông điệp ý nghĩa và nhân văn: “Dù cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, cái thiện sẽ luôn tồn tại và soi sáng”.
Dòng nước mắt trên từng trang sách
Tôi đọc cuốn tiểu thuyết “Phục Sinh” trong một ngày mưa và không biết từ lúc nào, nước mắt đã tràn đầy trên từng trang sách. Đây không phải là một câu chuyện tình cổ tích với kết thúc “hạnh phúc mãi mãi”, nhưng lại là một cái kết tuyệt vời đã nâng cao giá trị của tác phẩm, làm cho câu chuyện tình thiên tình sử trở nên bi thương và giàu giá trị nhân văn. Tôi bắt đầu đọc “Phục Sinh” vì cái tên của nó đã gây ấn tượng đầu tiên cho tôi. “Phục sinh” trong tiếng Việt có nghĩa là sống lại, tái sinh. Tôi tò mò muốn tìm hiểu: “Tại sao lại có tên là Phục Sinh?” Và từ câu hỏi đó, tôi đã bước vào một câu chuyện, một câu chuyện thực sự đáng đọc và suy ngẫm. Tôi đã tìm thấy câu trả lời của mình với sự hài lòng và mãn nguyện.
Phục Sinh theo Tolstoi mang ý nghĩa đạo đức, là sự tái sinh của hai tâm hồn đã chết, quay trở lại với con người trước đây, con người lương thiện. “Phục sinh” là một câu chuyện tình đầy nước mắt và cả những sai lầm của hai nhân vật chính là Nekhlioudov và Maslova. Nekhlioudov, một sinh viên tại thôn quê với tâm hồn trong sáng, gặp Katioucha (Maslova), tình yêu đầu đời. Thời đó, Nekhlioudov bị ảnh hưởng bởi học thuyết của Henry George, với ý tưởng chia đất cho nông dân và phản đối quyền sở hữu đất đai, mang trong mình nhiều lý tưởng và trầm nghĩa khinh tài. Nhưng sau khi gia nhập quân đội và trở thành sĩ quan, Nekhlioudov chỉ biết phục vụ quốc gia, danh dự của đơn vị… và được phép sử dụng bạo lực, thậm chí giết người. Cuộc sống trong quân ngũ đã gây hủy hoại tâm hồn của anh. Một vài năm sau đó, khi Nekhlioudov về thăm bà dì, anh đã thay đổi hoàn toàn, trở nên lăng nhăng và phá hoại cuộc đời Maslova. Mười hai năm sau khi làm thành viên hội thẩm, Nekhlioudov gặp lại nạn nhân của mình và nhận ra sự tàn nhẫn của quá khứ, màn mờ mắt bí ẩn đã được tiêu diệt. Nekhlioudov nhìn thấy cuộc đời đen tối và vô ích mà anh đã sống trong mười hai năm qua, anh hối hận và thương xót, cố gắng cứu Maslova thoát khỏi vòng tù tội và xin cưới nàng để chuộc lỗi. Nekhlioudov cũng đổ hết tâm huyết vào việc cứu giúp các nạn nhân tù tội của chế độ Nga Hoàng. Anh đã trở thành một người cao thượng, hi sinh tất cả, từ bỏ ruộng đất dụng ý thừa kế gia tài từ mẹ, từ bà cô để chia sẻ với nông dân. Nekhlioudov theo đoàn tù trên con đường của họ, chăm sóc Maslova và những người bạn mới. Cuối cùng, khi Maslova từ chối sự hy sinh của Nekhlioudov, anh đã tìm ra cuộc sống mới, một cuộc sống đạo đức theo Kinh thánh. Tâm hồn và con người của anh đã được sống lại.
Maslova, lúc còn ở nhà chú của Nekhlioudov, chỉ là một thiếu nữ trong trắng và ngây thơ. Nhưng sau đó, nỗi đau đến với nàng khi bị Nekhlioudov phá hoại cuộc đời. Năm tháng sau đó, cô có thai và bị hai bà chủ đuổi đi. Cô cố gắng tìm một công việc lương thiện, nhưng chỉ gặp phải một loạt những kẻ lừa đảo. Maslova làm nghề bồi phòng cho một người đàn ông và không lâu sau đó, phải bỏ đi vì ông ta cố gắng cưỡng hiếp cô. Sau đó, Maslova thuê phòng ở nhà một bà chủ quán, bụng bầu ngày càng lớn, sinh con nhưng đứa bé chết ngay sau đó. Cô đi làm thuê cho một người kiểm lâm nhưng lại bị lợi dụng và bị mất việc. Sau đó, cô yêu một công chức trẻ và lại bị lừa dối. Dần dần, cô bắt đầu hút thuốc và uống rượu để quên cuộc sống khốn khổ này. Một ngày, cô bị một bà chủ chứa gái hạng sang dụ dỗ và cô ta trả thù đời bằng cách sống trong nơi đó suốt bảy năm. Cuối cùng, Maslova vướng vào vòng luẩn quẩn pháp lý khi hai người bồi khách sạn cho cô uống ly đồ truyền thuốc độc, họ nói đó là thuốc ngủ và cô tin tưởng. Vì thế, cô bị buộc tội giết người.
Nekhlioudov gặp Maslova trong nhà tạm giam và sau một thời gian tiếp xúc, cô xin anh 10 đồng để mua rượu. Nekhlioudov không nhìn thấy hình ảnh ngây thơ của cô bé Katioucha và thấy tâm hồn của cô đã chết. Anh đã kêu gọi bạn bè và người thân, những người có thế lực, để cứu Maslova. “Phục sinh” chính là sự hồi sinh của hai tâm hồn đã từng vấp ngã, là cuộc đấu tranh giữa thiện và ác, cái tôi ích kỷ và những lỗi sai. “Phục sinh” cũng là cuộc hành trình tìm lại những giá trị đạo đức của con người, mang lại cho chúng ta một bài học sâu sắc: “Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu lại cuộc sống”. Tôi đã theo dõi cuộc hành trình của hai nhân vật này và từ đầu đến cuối, luôn tin tưởng rằng “Con đường thiện luôn mở rộng”. Và tôi tin rằng, chúng ta cùng nhau nỗ lực để tạo nên “phép màu” trên thế gian này.