Ngồi Khóc Trên Cây – Nguyễn Nhật Ánh

Nước mắt liệu có chỉ dành cho những niềm đau ?

Những giọt nước mắt ngây ngô tuổi 17 không rơi vì một cuộc tình ngắn ngủi nào đó mà rơi vì một câu chuyện xa xăm không hề có thật. Tất cả đều là giả chỉ có cảm xúc là đang hiện hữu thật sự trong lòng tôi. Ai trong đời cũng đã từng dành hết sự ái mộ và tâm đắc đối với một tác phẩm văn học và một tác giả nào đó. Còn đối với riêng tôi, đó chính là truyện ngắn “Ngồi khóc trên cây” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Suốt những năm tháng học cấp 3, tôi vẫn luôn đắm chìm trong những câu chuyện đầy mộng mơ của Nguyễn Nhật Ánh, đây thực sự là một con người phi thường, từng lời văn của bác đã thực sự chạm đến trái tim non nớt của tôi. Tôi từng cảm động đến rớt nước mắt rồi sau đó là dồn hết tâm huyết của mình viết về “Mắt Biếc” còn giờ đây tôi đã và đang dành từng cảm xúc sâu lắng nhất của lòng mình để biểu đạt trọn vẹn ý nghĩa và sự sâu sắc của truyện ngắn “Ngồi khóc trên cây”.

Thật ra, nước mắt đâu chỉ dành cho nỗi buồn, đôi khi người ta khóc thật nhiều cũng là bởi niềm vui và niềm hạnh phúc. Với Nguyễn Nhật Ánh cũng vậy, bác đã thể hiện sự tinh tế của mình trong từng câu văn để cho chúng ta thấy được rằng nước mặt trong truyện ngắn “Ngồi khóc trên cây” là một cái gì đó thật thiêng liêng, đẹp đẽ qua chuyện tình yêu trong sáng giữa cô bé Rùa và anh chàng Đông.

Câu chuyện mở ra trước mắt chúng ta một khung cảnh làng quê thơ mộng đẹp như tranh vẽ với những đứa trẻ hồn nhiên chơi những trò chơi đơn sơ, giản dị. Hình ảnh này khiến cho chúng ta khắc sâu vào tâm trí sự vui vẻ, vô lo vô nghĩ của chúng và nhớ về tuổi thơ của chính mình. Tôi cảm nhận được trong gió đang ngân nga những câu thơ như lời hát:

Xem thêm:   Bí mật nghệ thuật nuôi dạy con của người&nbspNhật

“Nồng nàn lên với

Cốc rượu trên tay

Xanh xanh lên với

Trời cao ngàn ngày

Dài nhanh lên với

Tóc xõa ngang vai

Lớn nhanh lên với

Bé bỏng chiều nay”

Ở vùng quê yên bình ấy lại có một cô bé khác hẳn so với bạn bè đồng trang lứa. Cô bé ấy tên là Rùa. Tóc em có màu hung đỏ chắc là do chạy nhảy nhiều ngoài nắng quá. Nhưng chính tôi cũng có thể cảm nhận được trái ngược với bộ tóc xấu xí đó một khuôn mặt rạng ngời luôn tươi cười với đôi mắt long lanh như hai giọt nước và kèm theo đó là một tâm hồn đẹp, một tình yêu to lớn dành cho thiên nhiên. Còn Đông thì lại là cậu sinh viên ở thành phố về quê chơi trong kì nghỉ hè. Chính nhờ sự đặc biệt của Rùa mà Đông đã chịu lắng nghe, nói chuyện, đồng cảm với hoàn cảnh của em và đặc biệt là đem lòng quý mếm cô bé ngay từ những ngày đầu gặp mặt. Rồi cũng đến ngày, một tình yêu trong sáng nảy nở đẹp như cánh hoa mùa xuân, hai tâm hồn hòa lấy nhau làm một và những khoảnh khắc chạm môi vụng dại tình cờ đến đáng yêu. Sự ngại ngùng của Đông khiến cho chúng ta cảm nhận được sự hồn nhiên khi đón nhận tình yêu đầu đời của mình. Nhưng cuộc sống thì không thể mãi yên bình mà trôi qua như thế được, những biến cố rồi cũng phải đến. Không biết có ai thắc mắc về tên câu chuyện không nhỉ? Thực ra ngồi khóc trên cây là muốn nói đến Rùa, cô bé tội nghiệp ấy đã phải trải qua nhiều đau khổ về cả cuộc sống lẫn trong tình yêu. Điều này không phải do sự vô tâm của Đông vì chính Đông cũng phải trải qua những lúc khó xử và sự đau đớn nhất định trong cuộc đời của mình. Nhưng rồi sau cơn mừa trời sẽ lại sáng, sau những biến cố chắc chắn sẽ là những ngày tháng tươi đẹp. Và đôi khi những sóng gió đó lại là gia vị không thể thiếu giúp cho tình yêu thêm đậm đà. Cảm động biết bao khi Đông đã nói rằng: ”Rồi tôi sẽ nói với nó tôi sẽ không bao giờ xa nó lâu như lần trước nữa, không bao giờ có chuyện như thế nữa…”. Đông và Rùa sẽ cứ thế ở bên nhau, tình đầu tuy ngây dại nhưng sẽ thật hạnh phúc và đáng trân trọng.

Xem thêm:   Kỹ Năng Quan Sát Là Gì?

Đắm chìm theo dòng chảy của cảm xúc, chúng ta có thể thấu một điều rằng dù là những giọt nước mặt và hay là những nụ cười thì tất cả chắc hẳn đều dành cho niềm hạnh phúc. Lòng bâng khuâng tôi lại nhớ đến những câu thơ của Đồng Kế:

“Em còn nhớ nụ hôn chiều hôm ấy

Anh hai mươi em mười bảy tuổi tròn

Nụ hôn đầu run rẩy trái tim non

Em đã quên hay vẫn còn nhớ mãi.”

Hay nhớ đến những câu thơ trong trẻo trong bài thơ “Vì sao” của ông hoàng thơ tình Xuân Diệu:

“Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!

Có nghĩa gì đâu, 1 buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,

Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…”

Cảm giác được thưởng thức trọn vẹn những xúc cảm trong câu chuyện thật tuyệt vời đối với những con người có tâm hồn nhạy cảm với văn học như tôi. “Ngồi khóc trên cây” với tôi giờ đây không chỉ là một tác phẩm đặc sắc nữa mà nó giống như một thước phim dẫn dắt người đọc đi qua từng cảm xúc rưng rưng của một mối tình đầu trong sáng, ngây dại.

Thật vậy, tôi luôn dành sự ân ái cho truyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh bởi chúng mang một tâm hồn lãng mạn, một tình yêu khi thì nồng nàn như sắc nắng mùa hạ khi thì lặng lẽ như dòng nước mùa thu. Và với chính “Ngồi khóc trên cây” cũng vẹn nguyên những giá trị cảm xúc đó, chỉ trong vài chương truyện mà nó đã thực sự lấy đi giọt nước mắt của bao người. Chắc hẳn qua câu chuyện, Nguyễn Nhật Ánh cũng đã gửi gắm đến chúng ta những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Quả thực, truyện của bác không phải ngôn tình nhưng vẫn khiến nhiều người rơi lệ, không phải trinh thám nhưng biết bao lần khiến độc giả hồi hộp.

Xem thêm:   Một Lít Nước Mắt

Tìm đến “Ngồi khóc trên cây” là một sự đúng đắn bởi nó không chỉ cho tôi cơ hội hồi tưởng về những kí ức tuổi thơ tươi đẹp mà còn cho tôi cơ hội được đắm chìm trong những cảm xúc yêu đương đầu đời trong trẻo.

Tôi dùng hai chữ “tuyệt vời” cho truyện ngắn “Ngồi khóc trên cây”. Các bạn hãy tìm đọc ngay để có thể thấu hiểu cảm xúc của các nhân vật và đặc biệt là đồng cảm với chính những cảm xúc của tôi nhé!!!

Related Posts