Nếu Không Là Anh

Đánh giá bài viết

Tranh: Nguồn ảnh

Đêm khuya mùa hè vẫn mang lại sự bực bội và khó chịu cho người ta. Thẩm Nhược Hy đã quen với cảnh đó và không quan tâm nữa. Cô ngồi trên căn gác tầng một, nơi mà Mạc Gia đã sắp xếp cho mẹ con cô ở. Căn phòng này rất rộng, trang nhã và đẹp đẽ đối với cô. Còn Dì Dung, cũng là người giúp việc giống như mẹ con cô, ở căn phòng phía dưới.

Dù là học trường huyện, nhưng học bạ của Nhược Hy rất tốt, vượt qua trường điểm của thành phố. Điều này càng dễ dàng hơn nhờ Mạc Gia lo liệu. Mọi thứ trở nên dễ dàng. Cô đã được vào lớp chọn sau một vòng xét tuyển. Mẹ cô rất vui mừng và ông bà chủ khen ngợi không ngớt.

Trong tâm trí của Thẩm Nhược Hy, bất kể giá trị cực khổ là gì, cô cũng phải cố gắng học tốt, thi đỗ cao để vào trường đại học mà cô ao ước. Đó là một trong những khát vọng cháy bỏng trong tâm trí cô lúc này.

Một tiếng động lớn đã làm Nhược Hy hoảng hốt và suy nghĩ của cô ngừng. Cô ngẩng mắt nhìn xuống sân lớn. Cánh cửa rào vừa được mở rộng, một người con trai loạng choạng đi vào. Chú quản gia ra đón anh ta và có mẹ của cậu và Dì Dung theo sau để chăm sóc. Nhược Hy nhìn đồng hồ và nhận ra đã hơn mười hai giờ đêm rồi. Cô vẫn ngồi chăm chú học bài, trong khi người kia suốt ngày chỉ biết ăn chơi.

Xem thêm:   “Nhụy Khúc” - Đinh Phương

Dù đã bằng tuổi cô nhưng anh ta chẳng có chí tiến thủ. Có lẽ hay vì ba mẹ giàu có, anh ta được sống dễ dàng. Chỉ có cách bề ngoại đẹp trai. Tính tình anh ta vẫn lạnh lùng. Đã hơn ba tháng rồi mà mỗi khi gặp anh ta ở nhà hoặc ở trường, Nhược Hy luôn phải đánh bài chuồn. Cô nhìn người ta và nhận ra rằng mỗi tuần bảy ngày là để ăn chơi, ba bữa cũng đều say khướt. Rõ ràng, dù còn trẻ nhưng anh ta không trưởng thành mà lại là quá phận so với tuổi của mình.

Khi anh ta được ba người đưa vào nhà khuất dáng, Nhược Hy mới thu lại ánh mắt và nhận ra rằng con người đó, mặc dù sáng sủa và giàu có, nhưng không quan tâm đến việc học. Lúc nào cũng hạng bét toàn trường. Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt trắng nõn của Nhược Hy trở nên đáng yêu. Ôi, anh ấy luôn đi vào lúc không hay. Sáng sớm hơn cả Ngũ Giờ, Nhược Hy đã thay đồ và chuẩn bị đi học. Cô chạy xuống để phụ mẹ và Dì Dung.

  • “Con, tại sao không nghe mẹ mà không ngủ thêm chút nữa?” Mẹ cô đi qua và đưa chén dĩa cho Dì Dung, quở trách con gái.

Dì Dung cũng nói theo:

  • “Cái con bé này tối học muộn như vậy, sáng không ngủ thêm sức đâu mà học…”
Xem thêm:   Tham sắc dục tạo nghiệp gì?

Nhược Hy cười nhẹ và ôm lấy đống khăn.

  • “Con không sao ạ. Cái này con lấy từ nhà lớn ạ.”

Hai người phụ nữ cười nhìn nhau. Dì Dung nói tiếp:

  • “Khăn màu trắng là của Ông bà chủ, màu nâu là của Thiếu gia. À, sẵn tiện con gọi Thiếu gia xuống ăn sáng trước khi đi học.”

Nhược Hy mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy mẹ cô đã qua nhà lớn trước đó, chuẩn bị ăn sáng cho người đó, cô biết chỉ còn nhanh chân đi theo Dì Dung và nói “vâng”. Sau khi vứt khăn vào tủ, cô chỉ thấy một mình người đó trong căn nhà to lớn này. Cô cảm thấy cô đơn. Cầm đống khăn màu nâu, cô đi lên lầu một và đến căn phòng cuối cùng. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, không ai trả lời. Cô thử vặn cửa một cái và cửa liền mở ra. Nhược Hy mở cửa và bước vào, đặt khăn lên tủ ngăn. Lại nhìn qua bên phòng ngủ, cậu ta vẫn đang ngủ. Nhược Hy tiếp tục gọi:

  • “Thiếu gia, có thể vào không?”

Nhược Hy có chút sốt ruột nên thử vặn cửa và cửa liền mở ra. Nhược Hy bước vào và đặt khăn lên tủ ngăn. Lại nhìn qua bên phòng ngủ, cậu ta vẫn đang ngủ. Nghe lời Dì Dung căn dặn, Nhược Hy cố gắng gọi:

  • “Thiếu gia, dậy ăn sáng thôi. Sắp trễ giờ học rồi.”
Xem thêm:   Ba chú heo con - Tâm sự của Sách

Cô tiếp tục bước lại gần. Thì ra, không chỉ vì gia thế giàu có mà trong trường, rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh ta vì anh ta thật sự rất đẹp trai. Áo ngủ lỏng lẻo lộ ra da thịt săn chắc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chân mày đen nhánh và mũi cao. Đôi mi dài và đôi môi mỏng. Khi ngủ, anh ta có vẻ mặt nhạt hơn một chút. Nhược Hy thu lại ánh mắt, nhìn người ta và cảm thấy xấu hổ vì đã quên lối đi về. Cửa phòng bất ngờ được đẩy ra, Nhược Hy hốt hoảng quay đầu thấy mẹ đang đứng đó.

  • “Tiểu Hy, con đã gọi Thiếu gia chưa?” Mẹ cô kéo lấy con gái.

Nhược Hy lắc đầu rồi gật đầu.

  • “Con gọi rồi mà anh ta không nghe.” Mẹ Tô kéo lấy con gái.

  • “Con xuống ăn sáng trước đi, để mẹ gọi cho.” Mẹ cô nói.

Đúng, cô đi học bằng xe bus trong khi anh ta có người đón. Nhược Hy nghĩ như vậy và nhanh chóng rời khỏi phòng chạy qua nhà bên để ăn sáng trước.

Related Posts