Mộng phượng hoàng” là một cuốn tiểu thuyết cung đấu, có yếu tố lịch sử.
Lấy bối cảnh hậu cung thời vua Lê Thái Tông (với những màn đấu đá gay cấn, khốc liệt giữa Thần phi Nguyễn Thị Anh và Tiệp dư Ngô Thị Ngọc Dao), cũng như “Từ Dụ thái hậu”, “Mộng phượng hoàng” một lần nữa làm sống dậy những đau đớn, uẩn khúc, một lần nữa khiến người đọc rưng rưng khi nghĩ đến sự trung thành, ngay thẳng. (Cùng với cái chết của Thái tông Lê Nguyên Long là một câu chuyện khác đầy bi thương: thảm án Lệ Chi Viên. Cùng với sự ấm no, thịnh vượng của đất nước là những minh tranh, ám đấu và chốn hậu cung bất ổn, hiểm độc nhưng cũng rất ấm áp, nghĩa tình.)
Nhưng nói vậy, “Mộng phượng hoàng” không chỉ có mưa máu, gió tanh, âm mưu, thủ đoạn đâu nha. ^^ (Ngoài tranh chấp triều chính, theo mình, “Mộng phượng hoàng” còn lôi cuốn người đọc bằng những chi tiết ngọt đến sún răng, bằng những mong muốn rất bình dị, gần gũi, tỉ như đôi gò má hơi ửng đỏ của Nguyễn Cung khi mỉm cười: “Ta đã đi xem tuổi, năm nay là năm tốt cho cả hai ta…Cũng đến lúc rồi” hay nguyện ước “một đời một kiếp một mối tình” của vị tiểu thư thuần khiết Nguyễn Thị Anh năm nào… Và, cùng những chi tiết ấy, mình tin, độc giả sẽ cảm thấy lịch sử hiện lên vô cùng chân thật, mềm mại, đồng thời có hứng thú tìm hiểu cũng như yêu mến hơn một cung đường đã qua của dân tộc.)
Thể hiện xuất sắc ở “Mộng phượng hoàng” – và để lại ấn tượng sâu đậm hơn cả trong lòng mình chính là quan điểm đạo đức phong kiến: nghĩa vua tôi, tình bằng hữu. (Vẫn biết đó là tư tưởng luân lý, đạo đức cốt lõi của Nho giáo, vẫn biết đó là chuẩn mực ứng xử của người quân tử thời bấy giờ và lịch sử cũng có rất nhiều tấm gương tương tự, cơ mà mình vẫn rơi nước mắt trước sự ra đi của Hồ Vĩnh, Nhược Liên, Nguyễn Trãi, vẫn không cam tâm khi đọc đến cuối truyện, mọi người ạ…