Tâm sự của Sách: Số Đỏ – Vũ Trọng Phụng

Đánh giá bài viết

Chương 1: Những Tia Sáng Trên Sân Quần

Số Đỏ là một tác phẩm khá đặc biệt, viết với phong cách thực tế và hài hước. Tác giả, Vũ Trọng Phụng, đã tạo ra một câu chuyện thú vị xoay quanh những nhân vật tại Sân quần. Chúng ta hãy cùng nhau khám phá chương 1 của cuốn sách này.

Đầu đề I: Một buổi chiều tại Sân quần

Vào một buổi chiều thứ năm, khoảng 3 giờ chiều, Sân quần nổi tiếng đã trở nên rất sôi động. Có hàng ruối người xếp hàng ngoài cùng, chỉ có một sân duy nhất được hai người Pháp sử dụng. Trong khi đó, hai đứa trẻ nhỏ đang kỳ công nhặt những quả bóng để phục vụ hai người Tây. Dù mồ hôi đã ướt đẫm áo, hai người Pháp vẫn chơi một cách uể oải như những vận động viên bất đắc dĩ.

  • “Xanh ca! 1”
  • “Xanh xít! 2”

Những câu hô như vậy xen kẽ với tiếng bồm bộp của các quả bóng bị đánh đi, như nhịp điệu cho khúc nhạc của hàng vạn con ve truyền đi. Ngoài sân, trên vỉa hè có một người bán nước chanh ngồi chồm chỗm trên càng xe, đang trò chuyện với một người bạn đồng nghiệp.

  • “Quái, thứ năm gì mà vắng thế!”
  • “Chờ đấy, họ sẽ đến thôi. Bây giờ mới hơn ba giờ. Từ hôm nay trở đi, họ sẽ tập gấp, chắc chắn mỗi ngày đều phải luyện tập. Không chỉ thứ năm hoặc thứ bảy hay chủ nhật…”
  • “Thật à? Làm sao biết?”
  • “Mê đi! Ba, bốn tháng nữa, vua sẽ đến đây. Chuyến này sẽ có cúp đấy, các anh các chị gọi là ‘tập mửa mật’.”

Trên hè phố, dưới bóng cây gạo, một ông thầy số ngồi bình tĩnh nhìn cái cháp, nghiên mực, miếng son, ống bút, và một số tờ số tử vi. Ông ta trông như một nhà triết học chân chính. Cách đó mười bước, Xuân Tóc Đỏ đang trò chuyện vui vẻ với một cô gái bán mía. Nhưng đó không phải là một mối quan hệ thương mại, mà là một mối tình đầy lãng mạn, hoặc có thể nói là một cuộc tình duyên của Bình dân.

Xuân Tóc Đỏ thích đưa tay toan cướp giật tình yêu…

  • “…Cứ ỡm ờ mãi!”
  • “Xin một tị! Xin một tị tỉ tì ti thôi!”
  • “Khỉ lắm nữa!”
  • “Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn…”
  • “Thật đấy. Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ! Nhưng này! Duyên kia ai đợi mà chờ? Tình kia ai tưởng mà tơ tưởng tình? Hàng đã ế bỏ mẹ ra thế này này, mua chẳng mua giúp lại chỉ được cái bộ ếm…”

Xuân Tóc Đỏ đứng dậy, tự cao tự đại nói:

  • “Đây không cần!”
  • Chị hàng mía lườm dài một cái, cong cớn:
  • “Không cần thì cút vào trong ấy có được không?”
  • Xuân Tóc Đỏ lại cười hí hí như một con ngựa rồi ngồi xuống…
  • “Nói đùa đấy, chứ đây mà lại chả cần đấy thì đấy cần đếch gì đây? Thôi đi, làm bộ vừa vừa chứ… Bán một xu nào.”
  • “Ừ! Ứ! Đưa tiền ngay ra đây xem!”

Xuân Tóc Đỏ rút ra một đồng xu từ túi quần sau, cởi một nút buộc như một cái tai lợn, đập đồng xu xuống thềm gạch xi măng một cách rất oanh liệt.

Trong khi chị hàng mía cầm một tấm để gỡ vỏ, Xuân Tóc Đỏ lải nhải và tự cổ động cho mình:

  • “Năm hào còn hai đấy! Tối hôm qua mất ba hào. Thế bạn cẩn thận… Hai hào vé đi tuần trong Hý viện rồi lại bát phở tái năm. Chơi thế mới chánh chứ? Công tử bột thì cũng chúa đến thế là cùng… Ấy ăn tiêu rộng như thế mới chết! Đây bảo đấy về đây phải lo thì khỏi ăn chơi, thì đấy mãi chả nghe!”
Xem thêm:   1500+ câu đố dân gian hay, hóc búa thú vị nhất (Có đáp án)

Chị hàng mía im lặng, Xuân Tóc Đỏ nhai mía, lấy vỏ thừa ném vào một cột đèn. Cuối cùng, hắn lau tay vào quần, đứng lên vươn vai… Chị hàng mía đưa lại hai hào chín tiền thừa nhưng hắn không nhận.

  • “Bỏ hộ vào túi quần… Thọc tay vào!”
  • Bực mình, chị hàng để tiền dưới đất thì hắn cúi xuống nhặt lấy vậy.
  • “Chả nưới mẹ gì cả! Than ôi cái cảnh đêm thu tịch mịch càng làm như gợi khách đa sầu!”

Vừa hát mấy câu cải lương Nam Kỳ, hắn vừa đỏng đảnh tiến đến chỗ ông thầy số. Hắn đứng nhìn ông già lâu như một anh chàng quê lần đầu đứng trước chuồng khỉ của bà Bé Tý, rồi nói lớn:

  • “Xem một quẻ đây!”

Ông thầy tỉnh giấc tức khắc, lôi ngay cái bút lông gài ở tai xuống nhanh nhẹn chẳng kém những thầy cảnh sát khi điều tra.

  • “Hai hào! Hai hào một lá, có bằng lòng thì….”
  • “Một hào đấy! Bói rẻ còn hơn không.”
  • “Ừ, thì đặt tiền đi vậy…”
  • “Thì đặt! Đây không cần!”

Hắn ngồi xuống chiếu, để lên nắp cháp hào chỉ. Ông thầy lấy giấy bản, loay hoay mài mực, nhổ vài ba bãi nước bọt vào nghiên mực, rồi cầm bút hỏi:

  • “Ngày sinh, tháng đẻ, nói ra.”
  • “Hai mươi nhăm tuổi đấy, bố ạ! Tháng mười, ngày rằm, giờ gà lên chuồng.”

Ông thầy cầm bút vẫy trên chiếu, trước khi viết lên giấy còn lẩm nhẩm đọc trong mồm và bấm trên ngón tay. Xuân Tóc Đỏ khoanh tay quanh hai đầu gối, để cằm tì lên một cổ tay. Ông thầy vừa viết vừa nói:

  • “Tuần triệt đương đầu kiếp không thân mệnh….”

Âm dương tuần triệt tại tiền,
Cha mẹ ắt hẳn chơi tiên thuở nào.
Nếu nói đúng giờ thì số này phải bồ côi sớm.

  • “Đúng đấy! Đúng!”
  • “Lúc thiếu thời thì cậu vất vả lắm.”
  • “Khá!”
  • “À, mà số này cũng không xấu lắm đâu.”

Khốc hư tý ngọ cư quan,
Tiếng tăm rậy khắp giang sơn một thời.
Sau này danh phận cũng to cơ đấy!

  • “Được! Thế bao giờ?”
  • “Từ năm nay trở đi đã mở vận đấy.”
  • “Chưa thấy gì cả.”
  • “Cuối năm sẽ thấy.”
  • “Từ đầu năm đến giờ đã phát những gì?”
  • “Đầu năm đến giờ chỉ phát sao đào hoa thôi…!”
  • “Thế là thế nào?”
  • “Nghĩa là những chuyện giai gái thì dễ ăn thua lắm.”

Xuân Tóc Đỏ vỗ tay đóm đốp như khi thấy các vận động viên quần vợt đánh được một điểm hay. Rồi nó nói hớn hở:

  • “Đúng ghê! Đúng ghê! Hôm qua, khi tan hát, tôi đi qua ngõ Sầm Công thì có ba bốn chị chạy ùa ra, vây chung quanh, kéo tay, níu áo, tình bỏ mẹ ra ấy! Xin chịu thầy.”

Rồi quay lại trêu chọc chị hàng mía:

  • “Phải biết!”
  • Rồi nhẹ nhàng nói với ông thầy:
  • “Ngay như con bé bán mía này thì chắc chắn ‘nước nôi’ cũng đến nơi chứ không phải không! Cụ đoán đúng tiền là lắm.”

Trong khi đó, một chiếc xe hơi hòm đầu nhọn đỗ ngay trước cổng Sân quần. Cửa xe mở, một bà trạc ngoại tứ tuần xuất hiện. Bà mặc y phục như các thiếu nữ, mặt phấn và son phấn, tóc đen uốn quăn nhưng quấn đúng mốt nhất có thể. Bà cầm một cái dù nhỏ xinh và một chiếc ví da khổng lồ, tay kia ôm một con chó bé trông kỳ dị như một con kỳ lân. Bà đi xuống xe một cách nặng nề. Rồi một chàng thiếu niên cao ngẳng, gầy đét, lộ hầu, tóc uốn quăn, xuất hiện và đưa tay cho một cô gái mặc quần đùi trắng, tóc búi, giày cao su, tay cầm hai cái vợt, tiếp theo là một vài người khác. Cả ba người đều đi vào Sân.

Xem thêm:   Những câu hỏi hack não, câu đố vui hóc búa có đáp án hay nhất

Mải nghe ông thầy đoán số, Xuân Tóc Đỏ không thấy ba người kia. Hắn tiếp tục cắt nghĩa mãi cái số đào hoa và hỏi ông thầy:

  • “Sau này có giàu không? Hay chỉ có danh giá hão huyền?”

  • “Giàu thì cũng chẳng giàu gì nhưng cũng phong lưu.”

Câu đoán ấy khiến Xuân Tóc Đỏ suy nghĩ, mơ tưởng.

Xuân Tóc Đỏ đã phải ra đi ở nhờ nhà một người bác họ, người thúc bá. Bác ấy nuôi hắn như con cái và được cả họ khen là nuôi cháy bồ côi. Nhưng một ngày nọ, hắn bị đánh một trận và bị đuổi đi. Hắn đã khoét một lỗ trên tường để nhìn! Từ đó, thằng Xuân lấy đầu hè xó cửa làm nhà, lấy sấu ở các phố, cá hồ Hoàn Kiếm làm cơm. Hắn đã bán sầu xa, bán trèo sấu, làm việc cho rạp hát, bán cao đan hoàn tán trên xe lửa, và làm một số nghề tiểu xảo khác.Ánh nắng mặt trời làm cho tóc hắn đỏ như tóc Tây. Cuộc sống đó đã tạo nên một đứa trẻ hoàn toàn thiếu giáo dục, tuy nhiên tinh quái và thạo đời. Hắn mới được chân nhặt bóng trong Sân quần trong vòng một năm. Mặc dù hắn chơi quần đáng kể, hội viên Pháp và Nam đã yêu thương và coi trọng hắn một chút. Mơ ước của hắn là sẽ có một ngày được oai như Chim, Giao 3 nếu hạnh phúc dắt đến cho hắn một ông bầu. Bây giờ hắn đã cam tâm yên phận là một thằng nhặt bóng. Tuy nhiên hắn cũng mừng về việc đã tìm ra công việc này, một công việc không cao sang nhưng vẫn hy vọng có chút danh vọng. Bán lạc, trèo sấu, câu cá, làm lính chạy cờ hiệu, những nghề đó chỉ đưa đến một chỗ tắc tị. Phong trào thể thao và phong trào bình dân khiến hắn thỉnh thoảng tự kiêu và tự mãn.

  • “Cụ trông mặt tôi mai sau có phất được không?”

Ông thầy nhìn nhìn đầu tóc đỏ, trán lép, quai hàm to, nhân trung dài, hai tai đầy đặn, rồi gật đầu:

  • “Khá lắm! Hậu vận khá lắm! Chỉ tiếc là tóc không đen.”

  • “Mẹ kiếp! Chứ xưa nay có mũ bao giờ đâu mà tóc chả đỏ!”

Chợt có một đứa bé chạy ra từ Sân quần gọi hắn lên và nói rằng:

  • “Kìa anh Xuân! Không vào đi? Tiểu thư đã đến đấy! Nếu không có anh, thì anh không vào à?”

Xuân Tóc Đỏ hỏi:

  • “Tiểu thư à?”

  • “Phải! Con Văn Minh có cái thằng chồng tôi đặt tên là Cà Kếu ấy mà. Cả con mẹ Phó Đoan cũng đến xem, và còn muốn chơi nữa!”

Xuân Tóc Đỏ đứng lên, dặn ông thầy:

  • “Cứ viết đi, rồi chiều hay mai tôi lấy, cụ nhé! Nhớ hộ là tiền rồi. Nào! Vào ken cờ ban 4 với mỹ nhân cho nó hoa đào một thể!”

Đi qua chị hàng mía, thằng Xuân cười tình, nháy một cái.

  • “Ơ voa 5 nhé! Mai nhé!”

Rồi nó chạy vào Sân nơi ba người đang đợi.

  • “Lạy cụ lớn ạ! Lạy ông! Lạy bà!”

Cặp vợ chồng Văn Minh cúi đầu đáp, nhưng bà Phó Đoan nguẩy một cái. Thiếu phụ vui vẻ đưa mắt cho chồng. Người này bảo Xuân:

  • “Bà tôi không thích kiểu cách thế.”
Xem thêm:   Tôttôchan - Cô bé ngồi bên cửa sổ

Bà Phó Đoan mắng nó:

  • “Anh ngu lắm! Cụ gì? Tôi chỉ mới đủ tuổi làm mẹ anh thôi. Cụ thì ra đẻ được ra mẹ anh nữa à? Mà mẹ anh thì…”

  • “Lạy bà lớn ạ, cháu lỡ lời, bà lớn tha cho.”

Sau khi cơn giận dữ của một mẹ tây chân chính đã trôi đi, Xuân cầm vợt chạy ra phía sân. Bộp bộp, ban bay đi bay lại… Bộ đùi trắng nõn của cô Văn Minh khiến Xuân đánh lỗi mấy quả bóng, và thúc đẩy cô chơi mạnh hơn.

Vẫn còn nói xã giao, bà Phó Đoan lẳng lơ:

  • “Cái dân An Nam ngu thật!”

Thiếu niên đáp:

  • “Dì chấp cái hạng ấy làm gì!”

  • “Dễ, tôi cũng phải tập thể thao mới được, không có chẳng mấy lúc mà lại già.”

  • “Ồ! Nếu thế thì Văn Minh tôi xin ký cả hai tay! Thật không hở dì? Dì thích tập thể thao? Một cuộc đắc thắng của thể thao! Một cuộc tiến bộ của nước Việt Nam! Sự cường thịnh của nòi giống!”

Ông Văn Minh nói như vậy với sự sốt sắng, không kém những người gầy gò ốm yếu không hề tập thể thao mà chỉ thỉnh thoảng khích lệ người khác. Nguyên do ông là một du học sinh trở về từ Pháp mà không có bất kỳ bằng cấp nào.

Nguyên tắc Âu hoá của ông ta đã khiến ông ta luôn suy nghĩ và mơ mộng. Còn về quá khứ của ông Phó Đoan, nghe kể cũng khá thú vị. Hồi trẻ, bà bị một người lính Tây cưỡng hiếp, sau đó kết hôn theo luật pháp. Người lính sau đó trở thành ông Phó Đoan. Hòa hợp trong mười năm, ông Phó Đoan qua đời, chết trong sự trung thành với quốc gia và tình yêu dành cho vợ, khác biệt so với những người đàn ông yêu vợ quá mức. Sau đó, bà lấy một ông chồng trẻ hai tuổi thì ông chồng nội hoá cũng qua đời. Vì chưa bao giờ có ai thấy bà có mối tình, những lưỡi dao phập phồng đồn đoán rằng bà có những mối tình bí mật, khiến ông chồng bị bắt bài bác tất cả. Bà chủ trách nhiệm đến nỗi chồng bà kiệt sức, phải lẩn trốn xuống suối vàng.

Hai thiếu nữ Pháp và một thiếu niên Nam vào sân.

Xuân Tóc Đỏ nhường vợt cho hội viên.

Một cô gái vào buồng thay quần áo, Xuân cũng biến mất.

Sân quần ồn ào với tiếng chào hỏi và cười nói. Rồi những quả bóng bay đi bay lại như đàn dơi bắt muỗi trên không gian…

Một lát sau, tự nhiên có một người Pháp nắm tóc Xuân, kéo anh ta ra sân và tát, sỉ vả… Mọi người tập trung lại và hỏi. Đó chính là lúc nó bị bắt quả tang khi đang trộm nhìn một cô gái thay đồ để mặc quần đùi! Hội đã quyết định đuổi cậu ta và không trả lương tháng ấy nữa.

Lúc đó, bà Phó Đoan mới nhận ra rằng người dân Việt Nam không chỉ ngu mà còn đáng thương. Bà thở dài và bày tỏ sự xót xa với con rể bà:

  • “Trẻ trung ai chả có lúc dại dột? Tha thứ là điều cần thiết, dù là với thiếu niên. Rõ ràng rồi, rõ tội nghiệp! Đuổi người ta như vậy mà đành lòng!”

  • Chương 2

Đọc tiếp: Chương 2

Hãy truy cập Tâm sự của Sách để cập nhật những thông tin mới nhất về sách và tác giả.

Related Posts