Một bài thơ ý nghĩa về người mẹ trong lòng miền trung du
Bầm ơi là một bài thơ được trích từ tập Việt Bắc (1954) của nhà thơ Tố Hữu. Vào những năm 1947, 1948, đoàn văn nghệ sĩ đã dừng chân tại Gia Điền. Trong đó, Tố Hữu, Nguyễn Đình Thi, Kim Lân và Nguyễn Huy Tưởng đã ở lại thôn Gốc Gạo xã Gia Điền. Ngôi nhà mà các nhà văn chọn là nơi nghỉ ngơi là nhà bà cụ Nguyễn Thị Gái. Bài thơ này chính là sự tri ân chân thành của nhà thơ đối với người mẹ. Đừng bỏ lỡ nhé!
Khoảnh khắc đầy xúc động với người mẹ yêu dấu
Ai đến thăm quê hương mẹ Ta chiều nay còn đứa con xa xôi… Bầm ơi, liệu có rét không? Tiếng gió gió cuốn, tiếng mưa thấm đẫm… Bầm ra đồng cấy, lòng bầm run Chân lội dưới bùn, tay cấy trên đồng Cấy đồng bầm đã đốn Non trĩu ruột gan, thương con không đếm. Mưa phùn ướt đẫm áo thân Mưa bay bao hạt, thương bầm bao nhiêu!
Bầm yêu con, yêu cả đồng chí Bầm quý con, bầm quý anh em. Bầm ơi, khúc ruột mềm mại Con có mẹ, có cả đồng bào Con ra đi gian khó ngao Ngơi dưới trăm núi, chẳng bằng khó nhọc mẹ. Nhớ thương con đừng lo buồn Bầm của con, mẹ là quân nhân. Con đi xa như đang gần Bầm quây quần anh em là con.
Bầm yêu con, yêu cả đồng chí Bầm quý con, bầm quý anh em. Bầm ơi, nhiều người từ tâm Yêu thương con như đẻ con ra. Những chiếc áo, những món quà Mẹ con cháy củi, ấm nhà con. Con đi, lớn lên rồi Nhưng chỉ còn nhớ, chỉ thương bầm! Nhớ con, bầm đừng buồn phiền Giặc tan, con lại sớm hôm về bên bầm. Mẹ già tóc bạc hoa râm Chắc cũng nghe thầm tiếng con trở về…
Tình cảm chân thành từ một người mẹ
Bài thơ Bầm ơi được viết về người mẹ Nguyễn Thị Gái. Đây là nơi một số nhà thơ, bao gồm Tố Hữu, đã dừng chân. Địa điểm được nhắc đến trong bài thơ là xã Gia Điền – một vùng quê nghèo của trung du Hạ Hòa (Phú Thọ). Với cảm nhận sâu sắc về tình cảm của người mẹ, Tố Hữu đã sáng tác bài thơ Bầm ơi.
Người mẹ đã dành giường ngủ cho những nhà văn và chuyển xuống bếp để ngủ. Buổi tối, bà dùng lá chuối khô để làm nệm cứng để giảm lạnh. Nhưng vào mỗi đêm, mọi người đều nghe thấy tiếng khóc của bà. Sau khi hỏi, mới biết rằng bà nhớ con trai của mình. Con trai của bà tham gia vệ quốc quân nhưng đã lâu không có tin tức. Đó là lý do tại sao các nhà thơ đã đề nghị Tố Hữu viết một bài thơ như một lá thư của người con trai để an ủi bà. Đó cũng chính là bối cảnh ra đời của bài thơ.
Tình yêu thương mãnh liệt của người mẹ
Ai đến thăm quê hương mẹ Ta chiều nay còn đứa con xa xôi… Bầm ơi, liệu có rét không? Tiếng gió gió cuốn, tiếng mưa thấm đẫm… Bầm ra đồng cấy, lòng bầm run Chân lội dưới bùn, tay cấy trên đồng Cấy đồng bầm đã đốn Non trĩu ruột gan, thương con không đếm. Mưa phùn ướt đẫm áo thân Mưa bay bao hạt, thương bầm bao nhiêu!
Hình ảnh người mẹ hiện lên rất xúc động. Từng chữ viết như làm sống lại hình ảnh bà mẹ trung du nghèo khổ. Đặc biệt là trong một buổi sáng mưa phùn, khi bà tay run cắm mảnh mạ xuống bùn, gợi lên lời xót xa và đau đớn. Bài thơ khuyên nhủ người mẹ hãy giảm bớt những lo toan và bộn bề. Bởi những khó khăn trong chiến trường cũng không thể bằng những gian khổ trong cuộc đời bầm. Và không thể thay đổi tình cảm mà bầm dành cho con.
Con đi mỗi bước gian lao Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm! Bao bà cụ từ tâm như mẹ Yêu quý con như đẻ con ra.
Tình cảm ấy đã đẩy bước những người con trên chiến trường. Và tình yêu đồng chí, tình yêu quê hương đã hòa nhập thành một tình cảm lớn giúp người chiến sĩ vượt qua khó khăn và gian lao của cuộc đời. Đó là giá trị mà bài thơ Bầm ơi muốn gửi gắm. Đồng thời, nó cũng thể hiện quyết tâm của các chiến sĩ luôn sẵn sàng vượt lên để tiêu diệt kẻ thù. Vì sau lưng họ luôn có người mẹ yêu thương và dành tình cảm sâu nặng.
Con ra tiền tuyến xa xôi Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền. Nhớ thương con bầm yên tâm nhé Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân. Con đi xa cũng như gần Anh em đồng chí quây quần là con.
Bầm ơi là một trong những sáng tác hay và gần gũi của nhà thơ Tố Hữu. Bài thơ này giúp chúng ta cảm nhận được sự chân thực của câu chuyện. Nó tái hiện hình ảnh người mẹ già tóc bạc hoa râm và trong chiều nay, chắc cũng nghe thầm tiếng con. Dù không phải là mẹ ruột, tình cảm đáng quý của mẹ đối với những người lính cách mạng thực sự làm cho mọi người xúc động. Cảm ơn các bạn đã đồng hành và theo dõi bài viết này của Tâm sự của Sách!
(Nguồn ảnh: Tâm sự của Sách)